NHÂN DUYÊN NGƯỜI THỪA KẾ


Tôi ngiêng đầu gãi nhẹ đuôi mày phải, cười gượng một tiếng: "Ai biết."
Khoảng hai tiếng trôi qua, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc rồi, đột nhiên Đông Đông đẩy An Nhi vào lòng tôi: "Trông chừng con bé giúp anh, anh có việc gấp cần xử lý."
TÔi đứng ngơ ngác, hắn thì chớp mắt cái là mất bóng chẳng thấy tăm hơi.

Rốt cuộc là việc gì gấp dữ vậy?
Tôi vội vội vàng vàng chạy khắp nơi.

Chỉ muốn tìm ra Đông Đông để đem trả lại tiểu công chúa mới được.
Hỏi mấy người làm ở đó, nhưng chẳng ai thấy hắn đâu.

Rốt cuộc tôi lại phải tự đi tìm.
Dáng vẻ vội vàng ban nãy của Đông Đông, trên mặt lại hiện lên vui buồn khó hiểu, dựa theo kinh nghiệm đoán mò của tôi, thì chắc chắn là đi gặp mỹ nhân rồi.

Đi xung quanh một hồi, rượu dường như đã ngấm, tôi thấy bản thân có chút choáng váng.
An Nhi ánh mắt lanh lợi đã nhìn trúng vị trí của bố nó, dứt khoát kéo tay tôi, bướng bỉnh lôi tôi đi về phía hồ bơi.

Nó nhỏ bé vậy mà tôi cũng không phản kháng nổi, chao đảo khuyên bảo: “Bố con còn trẻ, chị gái kia cũng vậy, nam nữ tuổi xuân đem lòng mến nhau là lẽ thường thôi, hai người họ đã thích nhau rồi, con với cô tới đó có chút vô duyên đó.

Con với chị đó cũng biết nhau rồi, con nên cho cô ấy một cơ hội làm mẹ kế của con đi chứ."
Nghe xong, An Nhi miệng liền méo xệch, tôi vội vàng an ủi nó, nào là thơm, nào là ôm, nó mới bình tĩnh lại, nghẹn giọng nói: “Con biết chị ấy, nhưng không vì vậy mà đồng ý nhận chị ấy làm mẹ kế, con chỉ có một người mẹ đó là mẹ.

Chỉ có mẹ thôi, chỉ có mẹ là mẹ của con thôi, con không chịu ai khác."
Tôi không nhịn nổi bèn tò mò hỏi nó: "Con không thích nhưng bố con thích chị ấy thì sao? Con đâu có làm gì khác được đâu."
Nói xong câu đó chợt nhớ đến tình cảm hòa hợp viên mãn khi tôi và người ấy ở bên nhau, quả là có chút tiếc nuối.
An Nhi lập tức giậm chân, nói: “Không đúng, rõ ràng là bố chỉ có một mình mẹ.

Bố nói tất cả đồ của mẹ đều được bố để nguyên trong phòng, tối nào trước khi đi ngủ bố cũng kể về mẹ cho con nghe, ảnh của mẹ bố con treo to đùng trong phòng.

Có cả gối ôm hình mẹ để con ngủ ngon, chị kia là không chịu an phận, rõ ràng muốn cướp chồng của mẹ”.
Tôi tròn to mắt ngạc nhiên, sao con bé này nó có thể nói ra những câu nói khiến người nghe giật mình thế này, có phải là con gái tôi mới năm tuổi không? Sao nói chuyện như bà cụ non thế này.

Thông minh hơn người là một điều đáng tự hào, nhưng thông minh hiểu chuyện đến đau lòng quả thật là mẹ thấy có lỗi với con nhiều lắm.
Điều này cũng chẳng trách nổi nàng cô gái kia, người cao ngạo như tôi còn phải trao đảo trước thần thái của Đông Đông.

Một cô gái bình thường mà không lay động trước hắn thực sự là có chút khó khăn.

Về phần An Nhi, nó nói năng lung tung lộn xộn, tôi nghe câu được câu chăng nhưng cũng hiểu được đại khái.
Đông Đông chưa từng quên tôi, chưa từng thôi đau lòng cũng chưa từng một lần thôi tìm kiếm tôi.

Xem ra Đông Đông cũng không phải là một kẻ đa tình, nhưng tin được không nếu nói anh ta chưa từng động lòng trước một người con gái nào? Hay gu của anh ta là nam rồi @@
Nghĩ cái gì không biết...
Chuyện của người lớn Đông Đông không giấu An Nhi dù một chút, chẳng nhẽ anh ta không sợ tạo nên bóng đen tâm lý cho con bé hay sao?
Bất giác tôi lại cảm thấy trong mình trống rỗng.

Nhưng An Nhi lại khác, con bé cứ chăm chăm nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng còn đang băn khoăn thì phải.
Tôi nghiêm nghị nói: “Tiểu công chúa, con có điều gì muốn nói à?"
Bỗng chốc hai hốc mắt nó đỏ hoe: "Con chỉ muốn một mình mẹ thôi, không muốn thêm ai khác, mẹ không thương con ư sao cứ muốn đẩy bổ cho người khác thế.

Hay là mẹ có em khác rồi nên không thèm chơi với An Nhi nữa.

Mẹ hết thương con hết thương bố rồi sao?"
Không khí chung quanh đột nhiên như bị đóng băng lại, tôi nuốt nghẹn ngào vào trong.

Hết thương, cạn nhớ sao?
Tôi nghĩ là tôi nhất định quên Đông Đông được, tôi bảo với mình, là tôi không cần anh ta nữa.

Không có anh ta, tôi không còn phải đoán già đoán non xem anh ta có yêu tôi không, không cần phải rón rén e dè sợ mất anh ta.

Thời gian qua tôi không đi tìm anh ta, không liên lạc với anh ta và con, không muốn nghe bất cứ thứ gì dính dáng đến họ, không phải vì tôi vô tâm, chỉ là tận đến lúc tôi bắt gặp anh với...
Tôi nhớ anh và con chứ, đứt ruột đẻ ra chưa một lần dám ôm con vào lòng vì sợ con quen hơi mà nhẫn tâm bỏ con bé ở lại mà rời đi.
Đôi lúc cầm điện thoại lên chỉ muốn nhắn cho anh một tin.

Từ tận đáy lòng muốn hỏi anh một câu.
Anh đã thử bao giờ mở lòng đi yêu một người rồi kết quả chẳng được gì chưa???.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi