Đêm qua vừa mới trải qua một trận mưa to, không khí tràn ngập hơi ẩm.
Một phụ nhân trung niên chừng ba mươi tuổi cau mày đi từ sân vườn ẩm ướt vào, nhìn xiêm y bằng lụa bị vấy bùn đất, trong lòng tích tụ đầy tức giận.
Bà ta biết ngay đám nha hoàn hầu hạ ở Trúc Viện lại lười biếng, cả đất đầy lá rụng và cành hoa cũng không dọn dẹp, lát nữa nếu bị cáo trạng lên phu nhân, bà ta mất mặt thì nhất định sẽ không để yên cho bọn họ.
Đi gần hơn, nhìn quanh một lượt, dưới mái hiên chẳng thấy bóng dáng ai. Bà ta càng thêm tức giận, thầm mắng một đám đồ mắt ngắn, cành cao ngay trước mắt cũng không biết leo lên nịnh bợ.
"Cốc cốc cốc"
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bà ta do dự một chút, đưa tay gõ cửa, gọi: "Ngũ cô nương có đó không? Lão gia và phu nhân cho mời."
Trong phòng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, một nha hoàn mặc váy vải bông màu lam mở cửa, thấy người đến thì có chút kinh ngạc: "Lâm mama, sao sớm vậy, cô nương nhà ta vừa mới thức dậy."
"Không sớm nữa, lão gia và phu nhân có việc gấp cần gặp Ngũ cô nương." Lâm mama vừa nói vừa đi vào phòng, sau đó liếc mắt một cái đã thấy thiếu nữ ngồi lặng yên trước màn giường.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn bà ta, Lâm mama chạm mắt nàng không khỏi sững sờ.
Trước đây khi Ngũ cô nương mới chuyển đến phủ, ấn tượng bà ta để lại là một tiểu cô nương mặc đồ tang, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt đen trắng phân minh, to tròn sáng ngời, khiến bà ta nhớ mãi không quên.
Nhưng không ngờ ba năm trôi qua, dung mạo tiểu cô nương khiến Lâm mama mỗi lần nhìn thấy đều phải ngẩn người một lúc.
Chỉ thấy nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, làn da trắng nõn như ngọc thượng hạng, trong suốt long lanh. Đôi mắt hơi xếch lên là điểm nhấn lay động lòng người nhất, vừa quyến rũ diễm lệ lại vừa toát lên vẻ ngây thơ chưa trải sự đời.
Nàng ngồi trước màn giường, đúng như lời nha hoàn nói là vừa mới thức dậy, trên người chỉ mặc một bộ váy áo màu trơn, mái tóc đen nhánh dày phủ trên vai, càng tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn.
Ánh mắt Lâm mama dừng trên mái tóc nàng, không đúng lúc nghĩ đến Tam phu nhân đã khuất, nghe nói Tam phu nhân là con gái của Thái y, rất biết cách dưỡng sinh, nhìn mái tóc đáng ghen tị của Ngũ cô nương là biết ngay.
"Lâm mama, đợi ta chải đầu xong, rồi sẽ cùng mama đi gặp đại bá phụ và đại bá mẫu." Dư Yểu gần như thức trắng cả đêm, tinh thần vô cùng uể oải, nàng hơi cụp mi mắt, giọng nói mềm mại yếu ớt.
"À, Ngũ cô nương đừng vội, thấy cô nương chưa nghỉ ngơi tốt, trang điểm kỹ càng một chút cũng không muộn. Cô nương vừa mới hết tang, cũng nên thay vài bộ y phục màu sắc tươi sáng rồi." Lâm mama đột nhiên đổi giọng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ôn hòa.
Nghe vậy, lông mi Dư Yểu khẽ run, ngước mắt lên, trong mắt ánh lên nét cười nhàn nhạt: "Là phận con cháu, sao có thể để đại bá phụ và đại bá mẫu đợi lâu như vậy chứ. Ta chỉ cần chải tóc qua loa là được rồi."
Nàng lấy lại tinh thần đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, để nha hoàn chải cho mình một kiểu tóc đơn giản nhẹ nhàng.
"Ngũ cô nương thật hiểu chuyện." Lâm mama cười khen, không nhịn được tiết lộ một chút: "Chẳng trách Trấn Quốc công phu nhân và Thế tử ở kinh thành luôn nhớ mãi không quên!"
"Kinh thành?" Thiếu nữ kinh ngạc quay đầu lại, khi thấy vẻ mặt nịnh nọt không hề che giấu của Lâm mama, trong lòng nàng bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Lén lút trao đổi ánh mắt với nha hoàn, thấy nàng ấy cũng kinh ngạc như mình, Dư Yểu lập tức thở gấp, đầu ngón tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo.
Quả nhiên là tin tức từ kinh thành... chứ không phải do nàng phái người "ngụy trang" đến phủ đại bá phụ...
"Đúng vậy, Trấn Quốc công phủ đã gửi thư đến, ngày lành của Ngũ cô nương chắc cũng sắp đến rồi." Lâm mama nghĩ đến hôn sự của Dư Yểu và Thế tử Trấn Quốc công, lại lần nữa cảm thán Tam phu nhân quá giỏi giang, sớm đã định cho Ngũ cô nương một mối hôn sự mà người khác mơ ước cũng không được.
Đó chính là Quốc công phủ quyền thế ngập trời, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến Dư gia không thở nổi. Chẳng trách ba năm nay Ngũ cô nương sống ở phủ, lão gia và phu nhân đều không dám chậm trễ, coi như con gái ruột... khụ... nói chung cũng không tệ lắm.
Lâm mama nghĩ đến sân vườn đầy bùn đất thì có chút chột dạ, lặng lẽ ngậm miệng lại.
"... Ta xong rồi, Lâm mama, chúng ta đi thôi." Dư Yểu nóng lòng muốn biết Trấn Quốc công phủ ở kinh thành rốt cuộc đã gửi tin tức gì đến, khoác thêm chiếc áo khoác màu vàng ngỗng, liền mở to đôi mắt long lanh nhìn Lâm mama.
Âm thầm thúc giục.
Lần trước Trấn Quốc công phủ phái người tới là sau khi cha mẹ Dư Yểu qua đời, cách đây đã ba năm, cuối cùng cũng có tin tức.
Dư Yểu có chút khẩn trương, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nàng nhạy bén nhận ra việc hôn ước giữa mình và Thế tử Trấn Quốc công phủ có thể tiếp tục hay không sẽ rõ ràng vào ngày hôm nay.
"Ấy, Ngũ cô nương xin đi theo lão nô."
Lâm mama đi phía trước, Dư Yểu và nha hoàn Lục Chi đi theo phía sau.
Sắc mặt Lục Chi mang theo vẻ vui mừng, nhưng Dư Yểu lại không vui vẻ nổi, đầu mũi có chút cay cay.
Trong lòng nàng có một dự cảm chẳng lành, có lẽ Trấn Quốc công phủ muốn chấm dứt hôn ước này rồi.
Dù sao nàng không chỉ xuất thân thương hộ, hiện tại còn là một cô nhi không cha không mẹ, nghe nói các gia tộc lớn đều rất kiêng kỵ những điều này. Cho dù mẫu thân nàng nhiều năm trước từng cứu mạng phu nhân Trấn Quốc công một lần.
Kỳ thực, Dư Yểu không phải chấp nhất với hôn ước này, gả vào nhà hào môn ai ai cũng ngưỡng mộ, cũng không phải là say mê vị hôn phu Thế tử Trấn Quốc công của mình.
Chỉ là khi còn nhỏ, nàng từng cùng mẫu thân về kinh thành thăm nhà ngoại, lúc đó gặp Thế tử Trấn Quốc công một lần, nàng đối với vị hôn phu chỉ gặp một lần này đương nhiên không nảy sinh tình cảm sâu đậm.