"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Long Kỳ Thiên thẩn thờ nhìn người trong ngực, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, thủy sắc liễm diễm, phảng phất như mặt nước hồ sâu thẳm khiến cho tâm của hắn không ngừng xao động.

Long Kỳ Thiên cũng không hiểu vì sao khi móng vuốt của con mèo này vừa chạm vào thì trong người liền ngứa ngáy đến lợi hại, lại không thể gãi, càng ngứa thì càng muốn gãi, càng muốn gãi lại càng ngứa, quả thật sốt ruột.

Hắn cũng không biết rốt cục bản thân mình muốn gì, có điều nhìn bộ dáng nhu thuận của người trong lòng thì tâm tình lại sinh ra một cỗ xúc động khó tả.

Hàng mi cong dài như hai cánh quạt, thi thoảng phe phẩy sượt qua làn da của Long Kỳ Thiên khiến cho lòng bàn tay của hắn cũng trở nên ngứa ngáy, kết quả ma xui quỷ khiến hắn từ từ đưa tay đến gần gương mặt y, đầu ngón tay khẽ run run, tựa hồ có chút khẩn trương.

"Ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Lưu Ý quát một tiếng, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

"Ừm..." Long Kỳ Thiên ngượng ngùng thu lại bàn tay, chuyển lên sờ sờ mũi, trong lòng tự nhủ không nên chọc y nổi giận.

"Tính tình không tốt chút nào." Long Kỳ Thiên lẩm bầm.

"Hừ!" Thượng Quan Lưu Ý biểu tình không vui hừ lạnh.

Hai người bọn họ một người không còn biết gì xung quanh, một người tuy vẫn tập trung tinh thần nhưng lại lười cử động, cứ như vậy mà thân mật ôm nhau, kẻ không biết còn tưởng giữa bọn họ có quan hệ gì đó mờ ám.

"Còn nhúc nhích nữa ta sẽ giết chết ngươi!" Thượng Quan Lưu Ý đe dọa, giọng điệu ngang ngược, khóe miệng cong cong, môi khẽ nhếch, biểu tình có chút hả hê.

"Nhìn thật đẹp!" Long Kỳ Thiên vừa mới thốt ra một câu thì ngay lập tức nụ cười liền ngưng bặt. "A..."

Thượng Quan Lưu Ý hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi. Nguyên lai lúc Long Kỳ Thiên vừa phun ra ba chữ "nhìn thật đẹp" thì đã bị y đánh cho một chưởng, không hề nương tay.

Long Kỳ Thiên mãnh liệt ho khan vài tiếng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đã bị đảo lộn, lồng ngực vô cùng đau đớn. Hắn cười khổ. "Thật hung dữ, móng vuốt cũng rất lợi hại!"

"Ngươi nói cái gì?" Thượng Quan Lưu Ý nheo mắt đầy nguy hiểm, như thể nếu hắn còn dám nói thêm lời nào làm y mất hứng thì ngay lập tức sẽ bị xé xác.

Long Kỳ Thiên thức thời ngậm miệng, trong lòng tự nhủ, mỹ nhân rất đẹp, bộ dáng khi ra tay đánh người lại càng đẹp nhưng người bị mỹ nhân đánh tuyệt đối sẽ không dễ nhìn. Vì vậy im miệng không nói, hai mắt ủy khuất nhìn y... mỹ nhân thật bạo lực...

"Hai nam nhân đứng ôm nhau còn ra thể thống gì!" Hoàng Khiếu Phong trong lòng khẽ hừ lạnh, nhưng có lẽ do ánh mắt đã bán đứng suy nghĩ của hắn, đồng tử lạnh lẽo như băng của Thượng Quan Lưu Ý quét qua khiến hô hấp của hắn thoáng chốc như đông lại, không còn dám cuồng ngôn.

"Không phải đã bảo Bệnh Tử Nhân đi bắt tiểu cô nương này sao? Vì cái gì không thấy người đâu?" Lưu Ý lạnh lùng nhìn về phía Hoa Hòa Thượng, vị hòa thượng kia trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ, chắc chắn tên tiểu tử họ Long này đã giở trò quỷ. Ánh mắt hung ác của hắn lập tức nhìn về phía Long Kỳ Thiên, chỉ hận không thể trói hắn lại, bẻ gãy hết tay chân.

Hoa Hòa Thượng không nói hai lời, tiến lên vài bước đem Chu Tiểu Tiểu trói lại. Tiểu cô nương giãy giụa liền bị hắn giáng xuống một cái tát, không hề thương hoa tiếc ngọc. Tiểu cô nương một bên mặt lập tức sưng vù lên, rốt cục cũng chịu yên lặng không còn phản kháng.

Câu Tử Thủ, một kẻ khác trong số Thập đại ác nhân vung hai tay áo như đôi cánh dơi bay vụt sang mô đất bên kia túm lấy Chu Vân Kỳ.

"Đừng làm hại hai đứa nó!" Một giọng nữ chợt vang lên. Hoa Hòa Thượng đưa mắt nhìn lại, thiếu phụ trung niên khi nãy suýt chết dưới trảo thủ của hắn đang mở trừng mắt, gương mặt hiền từ bỗng chốc hiện lên một tia ngoan độc. Bà ta đột nhiên phi người nhảy lên chỗ cao nhất của bờ tường đổ nát.

"Vật đó đang ở chỗ ta, nếu muốn lấy thì hãy mau mau thả hết những người còn lại!" Vị phu nhân từ trong người lấy ra một cái hộp gấm.

Thượng Quan Lưu Ý sớm đã phát hiện vị phu nhân này công lực so với Chu Hồng Vũ còn nhỉnh hơn vài phần, nhưng y thật không nghĩ thứ đó lại nằm trên người của bà ta.

"Mau đọat lấy!" Thượng Quan Lưu Ý nhàn nhạt ra lệnh, tựa như vật đó sớm muộn cũng sẽ thụôc về y còn vị phu nhân kia chắc chắn phải chết.

Khẩu khí của y làm cho Thập đại ác nhân chợt thấy lạnh người, khẩn trương nhào tới tới cướp đọat, như thể nếu chậm trễ thì ngay cả bản thân họ cũng khó bảo toàn tính mạng.

Chiếc hộp mà bọn họ muốn cướp là vũ khí mới nhất do Chu gia bảo vừa sáng chế. Đừng nhìn vẻ ngoài đơn giản, thực ra bên trong còn ẩn chứa rất nhiều huyền cơ.

Mắt thấy Thập đại ác nhân và quan binh sắp sửa kéo tới, vị phu nhân kia liền kéo ra một sợi dây từ trên nắp hộp, vô số độc châm được phóng ra, cái nào cái nấy mảnh như sợi lông, quả thật rất khó phòng bị, chớp mắt đã có hơn mười binh lính ngã xuống.

Hoàng Khiếu Phong tức giận đỏ mắt, quát to một tiếng sai người bắt thang trèo lên, nhưng đừng nói là trèo lên, ngay cả đến gần chân tường cũng không thể nào.

"Có gan thì đến đây! Hôm nay Chu gia bảo bọn ta sẽ quyết sống chết cùng với lũ đạo tặc các ngươi!" Dứt lời, từ trong hộp gấm lại phun ra một đạo khói mù mịt.

"A... mắt của ta!" Người nào đó hét lên một tiếng, tình cảnh hỗn loạn cũng không thể nhận ra ai đã bị thương, chỉ thấy khói vàng ào ạt phun ra từ chiếc hộp, trong khói nghiễm nhiên có độc, chỉ cần bắn trúng vào mắt lập tức sẽ bị mù.

Dưới chân tường vẫn còn có người của Chu gia bảo đang quỳ, ai nấy đều không ngờ bà ta lại quyết tuyệt đến như vậy.

"Hahaha... Thúc mẫu của ta tính tình rắn rỏi khí khái, nếu đã quyết cùng các ngươi liều chết thì sẽ không bận tâm bất kỳ điều gì cả. Hôm nay các ngươi nhất định phải chết tại nơi này!" Chu Vân Kỳ cười vang, cảm thấy thập phần thống khoái.

Trên người Thượng Quan Lưu Ý lúc này bỗng có biến hóa, dường như đã nổi giận. Y xoay người rời khỏi lồng ngực của Long Kỳ Thiên, thanh kiếm trong tay y cũng rục rịch chuyển mình, tựa hồ muốn bay ra khỏi vỏ.

Lúc này Long Kỳ Thiên đột nhiên túm lấy tay của Thượng Quan Lưu Ý, dùng lực kéo y lại, miệng vội la lên. "Nguy hiểm lắm đừng đi... ưm..."

Động tác của Thượng Quan Lưu Ý đang rất nhanh, đột nhiên bị lôi ngược trở về, y liền mất đà ngã nhào vào lòng của Long Kỳ Thiên, hơn nữa hai đôi môi cũng vô tình chạm vào nhau, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Long Kỳ Thiên cảm giác gương mặt mình nóng như bị lửa thiêu, đầu óc sung huyết có chút phản ứng không kịp, mắt mở thật to.

Thượng Quan Lưu Ý đem hai tay đặt lên ngực của Long Kỳ Thiên, đẩy hắn ra kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đôi mắt màu hổ phách một mảnh mờ mịt, tựa như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng, trong sự bình thản ẩn chứa vài phần nghi hoặc.

Chỉ thấy y hơi cử động khóe môi, sau đó khẽ mím một chút.

Long Kỳ Thiên hít sâu một hơi, cảm giác lồng ngực như phát đau, trong nhất thời hắn đều quên mất mình vừa định nói cái gì.

Dưới ánh nhìn của Long Kỳ Thiên, Thượng Quan Lưu Ý dẩu môi, thoáng có chút buồn bực. Long Kỳ Thiên vẫn còn đang mơ mơ màng màng thì đã nghe giọng nói trong trẻo của người nọ vang lên. "Không có mùi vị gì cả."

Long Kỳ Thiên. "..."

Nghĩ nghĩ một hồi, Thượng Quan Lưu Ý lại nói. "Nhạt nhẽo."

Long Kỳ Thiên. "..."

"Coi chừng!" Mắt thấy một mũi tên hướng từ phía sau lưng Thượng Quan Lưu Ý bay tới, Long Kỳ Thiên vội la lên, ôm lấy eo người trong ngực xoay một vòng, thành công tránh né.

Giờ khắc này hai phe đang chém giết lẫn nhau vô cùng kịch liệt, Long Kỳ Thiên cũng không dám phân tâm. Không ngờ chỉ một cái hộp nho nhỏ như vậy mà sức hủy diệt lại vô cùng lớn, trong lòng hắn thầm cảm thán, Chu gia bảo quả thật không đơn giản.

"Lên! Cái hộp kia xem chừng cũng không còn chứa được bao nhiêu ám khí." Lúc này lại nghe có kẻ lên tiếng trấn an tinh thần của mọi người.

Vài người trong Chu gia bảo đang bị trói không muốn chết nên bắt đầu giãy giụa đứng lên, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

"Đừng cản đường ta!" Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt hăm dọa Long Kỳ Thiên.

Giọng nói của Hoa Hòa Thượng lại truyền đến. "Bắt lấy đám người của Chu gia bảo, dùng bọn họ làm bia chắn, để xem mụ già kia làm sao ra tay!"

Những người này đều đã bị trói làm sao phản kháng? Cho dù bọn họ không bị trói thì cũng không thể nào là đối thủ của Thập đại ác nhân.

Nhìn đám người kia bắt đàn bà trẻ em ra làm bia chắn sống, nhất là những đứa trẻ ngây thơ vô tội, quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Long Kỳ Thiên nhìn chằm chằm vào biểu tình trên gương mặt của Thượng Quan Lưu Ý, một tia biến hóa cũng không bỏ sót.

Thần sắc của Thượng Quan Lưu Ý vẫn lạnh lùng nhưng tình huống này dường như y cũng không ngờ đến.

Long Kỳ Thiên nhất thời có chút thất vọng, nhưng lập tức lại sung sướng muốn kêu lên, y quả nhiên không phải hạng người hung ác.

Long Kỳ Thiên hài lòng nhưng Thượng Quan Lưu Ý lại đang mất hứng. Y cũng không muốn tốn thời gian cùng bọn họ chơi đùa.

Y chỉ muốn nhanh chóng đoạt lấy vật này, không nghĩ tới bọn họ lại phản ứng mạnh như vậy.

Thượng Quan Lưu Ý có chút không kiên nhẫn, cái hộp nhỏ xíu kia đến tột cùng chứa được bao nhiêu ám khí? Tại sao có vẻ như dùng hoài cũng không hết.

Rời khỏi lồng ngực của Long Kỳ Thiên, Thượng Quan Lưu Ý quay lại liếc nhìn Mục Bạch, gương mặt lạnh đạm lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, y nhíu mày ra lệnh. "Giải quyết nó!"

Long Kỳ Thiên trong lòng có hơi khẩn trương, hắn vô thức nắm lấy tay của Thượng Quan Lưu Ý, không hiểu sao hắn không thích từ miệng người này nghe được những lời lạnh lùng như vậy.

Nhưng Long Kỳ Thiên nhất thời không nhận ra, Thượng Quan Lưu Ý chỉ nói "nó" chứ không phải "bà ta".

Mục Bạch phi người lên, rút ra bách luyện tác(*) đang đeo trên thắt lưng phóng vào khoảng không... chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, âm thanh còn vang dội hơn pháo trúc.

(*) Bách luyện tác: đại khái có hình dạng tựa tựa thế này

chỉ mục

Một tiếng động này đã làm kinh hãi không ít người, ngoài ý muốn khiến cho tình cảnh hỗn loạn bỗng trở nên im ắng vài phần.

"Ầm..." Lại một tiếng nổ lớn kèm theo tiếng đá vỡ vụn, mọi người nhìn thấy tảng đá bị bách luyện tác làm cho nổ tan tành thì không hẹn mà cùng run rẩy, da thịt mơ hồ có cảm giác đau rát, phảng phất như sợi roi đang đánh vào chính mình.

Vị phu nhân kia sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng. Đều là ra tay từ xa nhưng đối với thứ vũ khí "dùng không cạn" của Mục Bạch thì cái hộp nhỏ của bà ta dường như bị rơi vào thế hạ phong.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một thân ảnh xẹt ngang trước mặt, sau một khắc liền nghe được tiếng kêu la thảm thiết. "A..."

Vị phu nhân bị bách luyện tác đả thương ngã xuống khỏi bờ tường, lại nghe tiếng roi xé gió vụt đến trên người bà ta, tiếng kêu lần nữa vang lên, y phục của vị phu nhân nọ xuất hiện một vết rách, bách luyện tác quấn quanh người bà ta, đem thân thể giật lên một chút.

Tiếp theo lại có một bóng xanh vụt đến... đợi đến khi thân ảnh màu xanh đáp xuống đất, trong tay hắn nghiễm nhiên đang cầm chiếc hộp.

Vị phu nhân kia bị đoạt mất chiếc hộp liền khóc lóc kêu gào đứng dậy. "Cẩu tặc! Các ngươi nhất định sẽ chết không được yên thân! Ta nguyền rủa các ngươi về già sẽ vừa câm vừa điếc, cả người tàn phế, sống không bằng chết, không có con cái phụng dưỡng lúc lâm chung!"

Lời nói của vị phu nhân kia cũng phi thường ác độc, đám ác nhân nghe mà nghiến răng nghiến lợi nhưng vì khiếp sợ uy danh của Thượng Quan Lưu Ý mà nhất thời không dám động thủ, phẫn nộ trừng mắt nhìn bà ta.

Lúc này, Long Kỳ Thiên còn đang sững sờ thì đột nhiên cảm giác sau lưng có một cỗ sát khí ập đến, theo bản năng liền xoay người tung ra một chưởng. Sau khi hạ thủ thì vô cùng kinh ngạc nhìn lại bàn tay mình, lại nhìn thoáng qua người vừa bị hắn đánh thổ huyết ngã xuống, là Chu Tiểu Tiểu, nhất thời không biết xử sao cho phải.

Ánh mắt Thượng Quan Lưu Ý nổi lên một tia âm tà, cao giọng cười nói. "Ai còn dám phản kháng, đây chính là kết cục."

Như thể Long Kỳ Thiên ra tay là để cảnh cáo vị tiểu cô nương này.

Long Kỳ Thiên giật giật mi mắt, miệng muốn nói gì đó nhưng lại vô pháp phản bác.

Hễ nhìn đến đôi mắt màu hổ lấp lánh tinh quang của người nọ thì hắn lại trở nên ngây ngốc.

Chờ hắn khôi phục lại tinh thần, Hoa Hòa Thượng đã hô lớn, thanh âm như có thể truyền đến ngàn dặm. "Kẻ nào đối địch với người của Long Vân Trại, giết chết không tha!"

Long Kỳ Thiên sắc mặt chợt biến, lúc xanh lúc trắng, lại phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, đảo mắt một vòng tìm kiếm chỉ thấy thân ảnh bạch y trắng tuyết đã phóng lên lưng Ô Vân Đạp Tuyết bảo mã, gió mạnh thổi tung trang phục trên người y, khí thế tựa hồng quang, tuyệt sắc thiên thành...

Thượng Quan Lưu Ý thoáng nở nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần đắc ý, thậm chí còn có một loại cảm giác xiêu hồn lạc phách.

Sau một khắc, người nọ phóng ngựa chạy đi, cát vàng giương lên cuồn cuộn.

Long Kỳ Thiên đột nhiên cười rộ lên. "Hahaha, tính tình không tốt, nhưng rất đáng yêu!"

Trong lúc Long Kỳ Thiên còn đang cười, Hoa Hòa Thượng đã nhào tới rút đao chém ngã hai người của Chu gia bảo, đám ác nhân còn lại cũng ra tay chém giết thêm vài người rồi phóng lên ngựa rời đi, Hoàng Khiếu Phong cũng cho lui binh. Hiện trường chỉ còn lại vài người của Chu gia bảo và Long Kỳ Thiên.

Mà Tiểu Môn Tử đã sợ tới mức tiểu ra quần, y mở to mắt nhìn Long Kỳ Thiên đi vòng qua mình, hai chân run rẩy, cứ tưởng rằng y sẽ phải chết tại nơi này.

Chờ đến lúc y nghe được tiếng chuông lạc đà vang lên mới phát giác Long Kỳ Thiên đã trộm xe lạc đà chạy đi.

Nam nữ già trẻ trong Chu gia bảo hướng về phía Long Kỳ Thiên quát to. "Họ Long kia, từ nay về sau Chu gia bảo và ngươi thề không đội trời chung!"

Long Kỳ Thiên cười lạnh. "Chu gia bảo vẫn còn tồn tại sao? Muốn tìm ta báo thù, đợi đến khi các ngươi đem Chu gia bảo gầy dựng lại rồi hãy nói!"

Sau đó thân ảnh của Long Kỳ Thiên cùng chiếc xe lạc đà càng lúc càng xa dần.

Không biết qua bao lâu, không gian lại truyền đến một tiếng gào thét kinh thiên động địa. "Ôi mẹ ơi ~ tiền không thu được, lạc đà không còn, người cũng chạy mất, bà chủ, bây giờ làm sao ta trở về được đây..."

Hết chương 10

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi