"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Thượng Quan Lưu Ý trên mặt giăng đầy sương lạnh, vùng xung quanh chân mày nhăn lại cho thấy tâm trạng của y đang vô cùng khó chịu. Khinh công thâm hậu của y lại chẳng thể nào đuổi kịp lão nhân kia. Đừng nói đánh hắn một trận cho hả dạ, ngay cả đến gần hắn cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Y nhảy lên, thân thể xoay một vòng giữa không trung, trong nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây dại, bạch y uốn lượn, tóc dài tung bay, ống tay áo vung lên mang theo tiếng gió, trong không khí tức thì xuất hiện vô số những bông tuyết lấp lánh. Lại nghe một loạt những âm thanh phốc phốc truyền đến, bông tuyết kết lại thành một vòng tròn, ánh sáng ngũ sắc lung linh phản chiếu, những đỉnh băng bén nhọn lần lượt phóng về phía Thông Thiên lão quái.

Cũng không biết Thượng Quan Lưu Ý đã dùng biện pháp gì, toàn bộ băng trùy đều thay đổi tốc độ, lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không theo quy luật khiến người nhìn thấy đều hoa cả mắt.

Thông Thiên lão quái bởi vì kinh ngạc mà hơi dừng lại một chút, hư ảnh thoáng chốc liền biến thành thực thể. Trong lúc nhất thời hắn đã bị hàng ngàn bông tuyết bao quanh, ánh sáng ngũ sắc không ngừng lưu chuyển, chiêu thức quả thật rất thần kỳ.

"Đẹp, thực sự rất đẹp, không hổ danh là truyền nhân của Thượng Quan Như Ngọc, nha đầu kia lợi hại ngươi còn lợi hại hơn." Thông Thiên lão quái kinh thán không thôi, chiêu thức như vậy cũng nghĩ ra, đúng là tuổi trẻ tài cao.

Nhìn ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý ngày càng âm trầm hắn cảm thấy thật thích thú, chỉ muốn túm bé con này lại mà hảo hảo ngắm nghía một phen. Thượng Quan Lưu Ý nhất thời cảm thấy vô cùng chán ghét, y nhịn không được cắn răng cắn lợi nhìn chằm chằm vào những bông tuyết bay lơ lửng xung quanh Thông Thiên lão quái.

Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý hung ác không gì sánh được, con ngươi ửng đỏ, thanh âm rít qua kẽ răng. "Ngươi đến tột cùng... là người hay ma?"

Một trời đầy băng trùy tử nhưng hắn vẫn tránh được, thậm chí không hề mảy may bị thương. Không sai, ngay cả một sợi tóc cũng không hề hấn.

"Không biết lễ phép!" Thông Thiên lão quái nhăn mặt trừng mắt nhìn Thượng Quan Lưu Ý, biểu tình như đang giáo huấn tiểu tôn nhi không chịu nghe lời.

Gương mặt Thượng Quan Lưu Ý nhất thời đỏ lên, y cắn môi, bộ dáng đầy căm giận. Về phía Hoàng Khiếu Phong, hắn đang dẫn đầu đám binh mã, vừa mới nghe đến cái tên Thông Thiên lão quái thì hắn cùng đám ác nhân đều biến sắc, có vẻ như muốn bỏ mặc sự an nguy sinh tử của Thượng Quan Lưu Ý mà tháo chạy.

Mục Thanh Mục Bạch cắn răng nhìn một đám cẩu vật nhát gan, chỉ hận không thể đâm cho mỗi người một nhát kiếm.

Mộc Nhất Thanh vẫn thủ sẵn độc dược bên người phòng khi cần đến, khi tầm mắt của hắn vừa lướt qua đám người kia thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi, thần tình có vẻ hoảng sợ, khóe miệng co rút, dường như không dám tin vào mắt mình.

Ở bên này, Thông Thiên lão quái đã thành công phong tỏa đại huyệt của Thượng Quan Lưu Ý, dáng người hắn hơi khòm, nghiễm nhiên là một lão già lưng còng, quần áo trên người cũng không lành lặn, thoạt nhìn giống một lão ăn mày hơn là thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Hoa Hòa Thượng chỉ bỏ lại một chữ "Rút!" rồi thi triển khinh công tháo chạy, bộ dáng vô cùng chật vật. Lão đại đã bỏ đi, bảy ngươi kia còn ở lại làm gì? Thoáng chốc cả đám ác nhân đều lần lượt biến mất.

Hoàng Khiếu Phong nhìn thấy tình thế thay đổi thì cũng ra lệnh cho lui binh, bất chấp hành vi của mình có bao nhiêu hèn hạ. Mấy ngàn binh sĩ không kịp bỏ chạy đã bị người của Long Vân Trại chặn lại. Đúng là đại thế đã mất, sĩ khí cũng tan.

"Mau thả ta ra!" Thượng Quan Lưu Ý giận dữ la hét, ngón tay của y không ngừng run rẩy, cả người như bị co giật. Chân khí trong cơ thể rối loạn, khí huyết tăng đột ngột, dường như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

"Lão quái, mau giúp y!" Long Kỳ Thiên tự nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Thượng Quan Lưu Ý, vừa thấy không ổn liền vội vàng lên tiếng.

Thông Thiên lão quái gắt gỏng nhảy dựng lên. "Vô lễ, sư phụ cũng không chịu gọi, còn dám bảo ta cứu nó!"

Tuy miệng nói vậy nhưng hắn vẫn nhanh tay chế trụ mạch môn của Thượng Quan Lưu Ý.

Người học võ làm sao có thể để kẻ khác chế trụ mạch môn, Thượng Quan Lưu Ý cố sức tự giải khai huyệt đạo nhưng lồng ngực bỗng dấy lên một trận đau đớn, máu tươi tràn ra khỏi miệng.

"Thiếu chủ!" Mục Thanh, Mục Bạch, Tống Tấn và Lâm Vãn đồng thời hô lên, siết chặt vũ khí trong tay lao về phía Thông Thiên lão quái.

Mộc Nhất Thanh toàn thân cứng nhắc, trong chớp mắt vội vàng định thần lại nói. "Ý nhi đừng làm bậy, vị trí hắn phong bế chính là 'Quỷ môn mười hai huyệt'!".

Thông Thiên lão quái một mặt dùng nội lực đả thông chân khí trong cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý, một mặt tựa tiếu phi tiếu lên tiếng. "Tiểu tử, y thuật quả thật không tệ!"

Vừa nói hắn vừa hướng ra ngoài cửa nhe răng cười. "Lão quỷ, đồ đệ của ngươi sao lại đối với vợ của đồ đệ ta xưng hô thân mật như vậy?"

"Khụ..." Long Kỳ Thiên suýt chút nữa bị sắc chết, hắn nghe loáng thoáng Thông Thiên lão quái nói đây là vợ hắn thì tâm tình bỗng dưng nhộn nhạo, gương mặt đỏ ửng trừng mắt nhìn sư phụ của mình.

Thượng Quan Lưu Ý hiện tại không còn tinh thần, một điểm cũng không nghe bọn họ nói gì, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra cửa, quả nhiên từ trong đám người bước ra chính là lão hỏa đầu quân bị y đánh đêm đó. Hắn đưa tay lên mặt lột xuống mảnh nhân bì diện cụ, để lộ gương mặt trung niên tuấn tú bất phàm, thời còn trẻ hẳn phải là đệ nhất mỹ nam tử.

Chỉ là dáng người quá thấp bé, so với dung mạo bất phàm của hắn nhìn có vẻ không thích hợp. Mọi người chính là có cùng suy nghĩ như vậy.

Chỉ thấy nam tử trung niên giật giật thân thể, từ trong xương cốt bỗng phát ra âm thanh rắc rắc, vóc người đột nhiên trở nên cao lớn.

Là súc cốt công! Mọi người nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc cùng với thân thể hắn đột nhiên biến lớn thì lập tức cảm giác cả người ê ẩm, da đầu một trận run rẩy.

Mộc Nhất Thanh cắn răng, tiến lên một bước gọi. "Sư phụ!"

Nhưng sư phụ lại không hề nếm xỉa gì tới hắn. Phen này nhất định sẽ bị đem ra thiên đao vạn quả! Mộc Nhất Thanh vì sao lại thích thử độc dược lên người kẻ khác như vậy? Còn không phải bởi vì hắn từng là vật hy sinh của sư phụ hắn hay sao.

Vừa nghĩ tới mớ độc dược của sư phụ Mộc Nhất Thanh đã thấy đau răng, cảm giác trong miệng toàn là mùi gỗ. Hắn thật đáng thương, năm đó khi bị đem ra thử thuốc không biết hắn đã phải cắn nát bao nhiêu miếng gỗ.

Thượng Quan Lưu Ý cắn chặt môi đến mức chảy máu, nhưng y hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, thù hận đã khiến y phát điên. Y nhịn không được rống to. "Long Tại Uyên, vì sao ngươi lại không chết?"

Thanh âm vô cùng thê lương, ánh mắt sung huyết đáng sợ khiến người vừa nhìn đến liền như bị một cỗ khí đánh thẳng vào mặt, cái gọi là khí thế vương giả, phượng hoàng thiên hạ, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều bị làm cho chấn động.

"Bé con, ngươi hà tất phải như vậy, cừu hận này vốn không nên trút lên đầu của Long Tại Uyên, đừng như Ngọc nha đầu..."

"Câm miệng!" Thượng Quan Lưu ý lạnh giọng quát, lãnh khí từ trong mắt phóng ra khiến Thông Thiên lão quái chột dạ sờ mũi... hắn thực sự đã bị tiểu tử này hù dọa.

Hắn nhỏ giọng thì thào. "Thật hung dữ..."

Bộ dáng này, cử chỉ này... Thượng Quan Lưu Ý như nhìn thấy được hình ảnh sau này của Long Kỳ Thiên. Chẳng lẽ Long Kỳ Thiên khi về già cũng có bộ dạng quái vật giống như lão ta?

Long Kỳ Thiên thả lỏng tâm tình, cũng không phải vì bản thân được cứu mà vui mừng, chỉ là rốt cục không còn nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Thượng Quan Lưu Ý, hắn thà nhìn thấy bộ dáng giận dữ của y.

"Người ngươi nên hận... kỳ thật phải là ta." Long Kỳ Thiên thở dài một hơi.

Oán niệm của Thượng Quan Như Ngọc, hơn một trăm sinh mạng của Thượng Quan gia, tất cả đều bởi do hắn, nếu như hắn không mang họ Hiên Viên, nếu như hắn không phải là giọt máu của hoàng thất... hoặc nếu như Thượng Quan gia không có phượng hoàng mệnh cách.

Triều đại Thiên Long từ khi sáng lập từng có dị nhân bói ra một quẻ: Có được phượng hoàng sẽ có được thiên hạ!

Hết chương 25

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi