"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Long Kỳ Thiên mang theo Thượng Quan Lưu Ý giục ngựa phóng nhanh, một đường gió cuốn cát vàng không hề ngừng nghỉ, không lâu sau đã vượt qua được Thạch môn quan đi thẳng đến Quỷ môn quan. Nhưng khi đến gần khu vực quanh năm sương mù dày đặc ở Quỷ môn quan thì hắn lại đột nhiên thay đổi hướng đi, xuyên qua vài cụm núi đá rẽ vào một lối mòn quanh co uốn lượn, ra khỏi cũng phải mất vài canh giờ.

Thượng Quan Lưu Ý bị Long Kỳ Thiên giam cầm trong ngực, tuấn mã mà hai người đang cưỡi chính là con Ô Vân Đạp Tuyết của Thượng Quan Lưu Ý. Ô Vân Đạp Tuyết toàn thân một màu đen như mực, không chút tạp sắc, trên mỗi vó có một nhúm lông màu trắng, phi thường đẹp mắt. Mà hai người đang cưỡi trên nó, người ngồi phía trước dung mạo thanh lệ thoát tục, đồng tử trong suốt nhưng lạnh lùng ngưng thủy, thoạt nhìn tựa như thiên tiên, nam nhân ở phía sau nhãn thần sắc bén, anh tuấn vô song, toàn thân cao thấp như tỏa ra hào quang, khí thế bất phàm. Ra được khỏi đường mòn quanh co chật hẹp liền có cảm giác như được giải thoát.

Nhưng trong lúc nhất thời lại vô tình hù dọa đến ba người đang có mặt ở bên ngoài Quỷ môn quan. Người bị dọa đến thê thảm nhất chính là gã lùn ba tấc mày gian mắt chuột.

"Giá..." Long Kỳ Thiên siết dây cương, Ô Vân Đạp Tuyết hơi ngã ra sau, hai chân trước tung lên trời. Gã lùn đang đứng dưới móng ngựa lập tức kêu thảm một tiếng, âm thanh như xé rách yết hầu, lại khàn khàn có chút đáng sợ.

Long Kỳ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn chau mày có vẻ không vui. Khí thế từ lúc còn ở trong Long Vân Trại chưa hề thu liễm, Long Khuyết kiếm gác trên vai, sắc mặt âm trầm, hai mắt sáng như đuốc, trong khoảnh khắc nhìn hắn như một vị thần cao cao tại thượng khiến gã lùn không thể thốt nên lời.

"Toản Địa Thử?" Long Kỳ Thiên hỏi, thanh âm lạnh lùng, khí thế không giảm, trong lúc nhất thời khiến hai kẻ còn lại là Vô Nha Bà và Bệnh Tử Nhân cũng bị hù cho nhảy dựng, quên cả chạy trốn.

"Hừ." Cùng lúc đó Thượng Quan Lưu Ý hừ một tiếng, không nói hết có bao nhiêu bất mãn nhưng ngữ điệu thanh lãnh lại khiến người ta có cảm giác như bị dội một thùng nước lạnh vào giữa tiết trời tháng chạp, rét lạnh thấu xương.

"Thượng Quan... cung chủ?" Toản Địa Thử ngây người, lẩm bẩm một tiếng, bộ dáng có phần ngốc nghếch. Hắn thật không hiểu vì sao hai người này lại xuất hiện cùng nhau, còn ngồi chung một con ngựa. Toản Địa Thử đột nhiên đỏ mặt, hai người đang cưỡi trên con Ô Vân Đạp Tuyết này khí thế quả thật chói mắt, Toản Địa Thử tuy mơ hồ không hiểu nhưng vẫn bị cảnh tượng hai người ngồi chung một chỗ làm cho chấn động.

Lúc này, ánh mắt của Long Kỳ Thiên chợt đảo qua ba người, liền phát hiện ba người này không biết từ đâu tìm được một cỗ xe ngựa, mặc dù không quá xa hoa nhưng nhìn cách bài trí bên trong thì đoán được bọn họ hẳn là cướp được từ một nhà giàu có.

Long Kỳ Thiên phút chốc lộ ra dáng vẻ thổ phỉ, hất cằm ngang ngược nói. "Mau giao chiếc xe ngựa cho ta!"

Ngày trước khi còn ở trong khách điếm bộ dạng Long Kỳ Thiên nhìn hệt như một kẻ nát rượu, nay đã hoàn toàn lột xác thành một nam tử khí thế bất phàm. Hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, cổ áo mở rộng để lộ băng vải cùng những vết máu loang lổ nhưng vẫn không làm giảm đi nửa phần khí phách.

Long Kỳ Thiên xoay người xuống ngựa, trực tiếp hướng cỗ xe đi đến, cũng không quan tâm ba người này có đồng ý hay không, hắn chỉ nói một lời, nếu không cho sẽ ra tay đoạt lấy.

Ba người này sớm đã thảm bại dưới tay Long Kỳ Thiên, nào dám nói chữ "không". Huống chi bên cạnh hắn còn có Thượng Quan Lưu Ý.

Long Kỳ Thiên từ trên xe ngựa tìm thấy ba túi hành lý, bên trong cũng có vài bộ quần áo, nhưng hắn nghĩ Thượng Quan Lưu Ý vốn yêu thích sạch sẽ, nhất định không chịu mặc y phục của người khác, vì vậy mới đem vứt bỏ hết. Còn lại một chút bạc cùng ngân lượng... hắn không nói hai lời liền nhét vào ngực. Ngoài ra trong hành lý cũng có một ít thảo dược, Long Kỳ Thiên ngửi ngửi liền phát hiện là thuốc tốt, chắc chủ nhân của chiếc xe này đã chuẩn bị sẵn để phòng hờ những lúc đau ốm. Long Kỳ Thiên rất hài lòng, vì vậy giữ lại hết.

Sau khi thu nhặt xong xuôi, hắn đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí. Long Kỳ Thiên nhất thời cảm thấy bất an, nhìn lại quả nhiên thấy Thượng Quan Lưu Ý hai chân kẹp chặt hông ngựa, kéo dây cương, rõ ràng đang muốn bỏ đi.

Long Kỳ Thiên có chút thất thần, bởi vì vừa quay đầu lại hắn đã chứng kiến Ô Vân Đạp Tuyết tung hai chân trước, Thượng Quan Lưu Ý ngồi bên trên một đầu tóc dài đen nhánh, ống tay áo phất phơ trong gió, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, mắt phượng hẹp dài, phong tình tuyệt diễm... hình ảnh nhất thời khiến người nhìn thấy liền quên hô hấp.

Cho đến khi nghe được tiếng "Giá" vang lên Long Kỳ Thiên mới hoàn hồn, Ô Vân Đạp Tuyết quả nhiên là bảo mã, chỉ chớp mắt đã phóng thật xa.

Long Kỳ Thiên lập tức bỏ xuống mớ hành lý, vận khinh công đuổi theo. Ô Vân Đạp Tuyết phóng rất nhanh, Long Kỳ Thiên phải vất vả lắm mới đuổi theo kịp, hắn thả người xuống, một tay ôm Thượng Quan Lưu Ý, một tay nắm lấy tay y, mượn tay y giữ chặt dây cương làm cho Ô Vân Đạp Tuyết dừng lại.

Thượng Quan Lưu Ý hơi khó thở, y cắn chặt môi ra sức giãy giụa, không ngừng dùng khuỷu tay thúc vào ngực Long Kỳ Thiên. Long Kỳ Thiên thoáng chốc sắc mặt đã trở nên trắng bệch không còn chút máu, hắn cắn chặt khớp hàm, ánh mắt hiện lên một tia giận dữ. Hắn một phen kéo Thượng Quan Lưu Ý giữ chặt y trong ngực, sau đó dán vào lỗ tai y, uy hiếp nói. "Đừng nhúc nhích! Còn cử động nữa chỗ đó của ta sẽ có phản ứng đó!"

Thượng Quan Lưu Ý mở to hai mắt nhìn hắn, sau một khắc vẻ mặt liền trở nên trắng xanh, ánh mắt tựa hồ không dám tin, lại có chút xấu hổ, chỉ hận không thể xoay lại đánh chết tên khốn kiếp này. Hắn lại dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, dám đem y đặt vào loại tình huống đó.

Thượng Quan Lưu Ý toàn thân run rẩy, hô hấp không yên, y vốn đã bị nội thương, nay lại gặp khí huyết công tâm, trước mặt tối sầm suýt chút nữa đã ngất đi.

Long Kỳ Thiên thấy người trong lòng không còn giãy giụa nữa, thân thể lại có chút run rẩy, cho rằng y bị dọa, nhất thời thương tiếc không thôi. Hắn hạ thấp ngữ khí, nhẹ nhàng trấn an. "Nghe lời một chút, hiện tại ngươi không thể dùng nội lực, nếu rời khỏi ta sẽ rất nguy hiểm."

Long Kỳ Thiên dùng ngữ khí dịu dàng, hắn thấp giọng nỉ non, lời nói lại mang theo vài phần sủng nịch, đáng tiếc lời này vào tai Thượng Quan Lưu Ý lại thay đổi hương vị, nghe có vẻ phi thường chói tai.

"Dám uy hiếp ta?" Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực thở hổn hển, máu huyết vài lần tràn đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn bị y nuốt trở xuống. Hiện tại y đã như cá nằm trên thớt, còn có thể làm gì.

Long Kỳ Thiên thấy y không nói lời nào, lại rất ngoan ngoãn, cho rằng lời nói của mình có tác dụng, tâm tình lập tức tốt lên, say sưa ngắm nhìn một bên sườn mặt của Thượng Quan Lưu Ý, ánh mắt dịu dàng như nước. Ở khoảng cách gần như vậy lại cùng Thượng Quan Lưu Ý thân thể dán chặt khiến trống ngực của hắn không ngừng đập loạn, vô cùng hưng phấn.

Long Kỳ Thiên kéo dây cương điều khiển Ô Vân Đạp Tuyết quay trở lại. Ô Vân Đạp Tuyết muốn chạy nhưng lại bị khống chế, có chút mất hứng thở phì phì trong mũi, ánh mắt nhìn có vẻ ai oán. Điều khiến cho Thượng Quan Lưu Ý ngạc nhiên chính là con ngựa này lại cư nhiên để cho một người lạ ngoài y cưỡi nó.

Thượng Quan Lưu Ý trong lòng buồn bực, hung hăng giật một nhúm lông bờm của Ô Vân Đạp Tuyết, lập tức nghe thấy tiếng ngựa hí thê lương vọng vào không trung.

Toản Địa Thử, Bệnh Tử Nhân và Vô Nha Bà vừa thấy hai người bọn họ quay trở lại thì biểu tình có phần kinh hãi, vừa định lui ra xa một chút thì lập tức cảm giác có một cỗ kình phong quét tới, là kiếm khí tạo thành. Ba người lập tức run rẩy, cũng không dám chạy, ánh mắt ai oán nhìn hai người. Chợt thấy Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt, sát khí mười phần, ba người một phen hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn loạn.

Long Kỳ Thiên rất hài lòng, từ lúc thấy ba người này cứ nhìn chằm chằm Ý nhi nhà hắn, hắn đã muốn giết người, giờ phút này cảm giác vô cùng thoải mái. Đột nhiên hắn ôm eo Thượng Quan Lưu Ý, mang người phóng lên, bay về phía xe ngựa, cùng lúc đó mũi chân dùng lực đá vào Toản Địa Thử, khiến cả người hắn bị ném lên chỗ ngồi ở vị trí đánh xe.

"Ai ui..." Toản Địa Thử quả thật vô cùng thê thảm.

"Mau đánh xe!" Long Kỳ Thiên bỏ lại một câu nói rồi mang người vào bên trong, chỉ để lại Toản Địa Thử tay chân run rẩy, vô thức cầm lấy dây cương.

Ô Vân Đạp Tuyết không cần người cưỡi, tự động theo sát phía sau tựa như đi tản bộ, duy trì khoảng cách không xa cũng không gần.

Trên xe ngựa, Thượng Quan Lưu Ý bị Long Kỳ Thiên đặt dưới thân, hô hấp trở nên căng thẳng, con ngươi màu hổ phách tràn ngập phòng bị nhìn hắn chằm chằm, hai tay chống trước ngực hắn. Y đang bị nội thương cho nên tay cũng không đủ lực đẩy Long Kỳ Thiên, vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ chút sức lực sau cùng cũng bị hao tổn.

Long Kỳ Thiên hai mắt sáng quắc nhìn Thượng Quan Lưu Ý, dưới ánh sáng lờ mờ trong xe ngựa có thể nhìn rõ thần thái rạng rỡ của hắn, tựa như hắn không hề có một chút mệt mỏi.

Thượng Quan Lưu Ý ngược lại trải qua một ngày kịch biến, lại phải đi đường hết mấy canh giờ, thể xác và tinh thần đều rã rời, y dần dần cảm thấy buồn ngủ, mi mắt sụp xuống, cảm giác đề phòng cũng bị cơn buồn ngủ xua tan ít nhiều.

"Mệt sao?" Long Kỳ Thiên hỏi. Bên trong xe ngựa im ắng, một tiếng này của hắn nghe rất rõ ràng, Thượng Quan Lưu ý theo bản năng gật đầu, sau đó đột nhiên mở to mắt ra nhìn, hình như bị sự thành thật của bản thân mà cảm thấy buồn bực. Long Kỳ Thiên khẽ cười, hắn mân mê một lọn tóc của Thượng Quan Lưu Ý trong tay, bỗng nhiên có cảm giác như đang vuốt ve một con mèo, thật vô cùng thoải mái.

Có điều con mèo này thật không dễ chơi đùa, nếu không cẩn thận sẽ bị móng vuốt của nó cào trúng.

"Ngủ một lát đi!" Long Kỳ Thiên nói, hắn biết y đã rất mệt mỏi.

"Đại mạc ngoài trướng bồng cũng không có vật dụng gì, ở trong xe ngủ một lát, chờ đến khách điếm sẽ nấu nước nóng cho ngươi tắm được không?" Long Kỳ Thiên tiếp tục mân mê mái tóc của Thượng Quan Lưu Ý, thanh âm nhẹ nhàng trấn an, vừa lúc dụ được Thượng Quan Lưu Ý đi ngủ, hơn nữa vừa nghe hắn nói có nước nóng, Thượng Quan Lưu Ý liền rất hài lòng, tâm tình buông lỏng, mi mắt từ từ khép lại, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Long Kỳ Thiên thở dài một hơi, lại có chút không muốn ngủ, hắn chỉ muốn được ngắm nhìn người này. Hắn thầm nghĩ, tại sao con người này lại kỳ lạ như vậy? Rõ ràng là một kẻ độc ác nhưng lại không cách nào khiến người ta hận nổi.

Long Kỳ Thiên giữ nguyên tư thế nằm sấp này một hồi, cho đến khi xe ngựa hơi lắc lư rung chuyển hắn mới mắng thầm một tiếng sau đó liền ngồi dậy mở vạt áo ra nhìn, miệng vết thương lại nứt ra rồi, còn chảy rất nhiều máu.

Long Kỳ Thiên nhất thời cảm thấy phiền muộn, đây chính là cái giá phải trả khi muốn tiếp cận mỹ nhân.

Hết chương 28

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi