"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Nhất Tang Đường

Trên giang hồ có lưu truyền một câu nói: "Địa phủ Diêm Vương Điện, nhân gian Nhất Tang Đường."

Tháng hai âm lịch, thần long ngẩng đầu, cái lạnh dần tiêu thất, vạn vật lại hồi sinh.

Hoa đào nhuộm sắc, liễu rũ buông mành, gió lạnh hòa quyện trong làn mưa lất phất. Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào đào hoa trấn.

Gió thổi làm cuốn lên tấm màn che, khung cảnh xanh tươi mơn mởn bỗng vụt qua trước mắt, đào hoa trấn thấp thoáng ẩn hiện, thiếu niên đang đánh xe bỗng cảm giác được một cỗ khí tức lành lạnh, theo bản năng đưa tay sờ lấy thanh kiếm mang theo bên người.

Thiếu niên bỗng lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười tự giễu, mặc dù đào hoa trấn là lãnh địa của Nhất Tang Đường, khi đi ngang qua đều có một cảm giác lạnh lẽo, nhưng đôi bên trước giờ không thù không oán, hơn nữa y cũng không phải cố tình đến đây phá hoại chuyện làm ăn mua bán của bọn họ, mặc dù chuyện mua bán của họ nói chính xác ra là mua bán sinh mạng.

Đang suy nghĩ thì trong xe ngựa bỗng truyền ra tiếng la hét thất thanh của nữ tử, ở một nơi như thế này tiếng kêu thật khiến người ta sợ hãi, thiếu niên suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, vội vàng thắng dậy cương. "Giá..."

Ngựa hí vang một tiếng rồi dừng lại, thiếu niên bất chấp lễ tiết hô to "di nương" sau đó xốc lên tấm màn che.

(Di nương: từ dùng để gọi vợ lẽ của cha)

Nhưng khi tấm màn vừa xốc lên, thiếu niên đã bị hù dọa đến mặt mày tái nhợt, chỉ trong một thoáng huyết sắc trên mặt tựa hồ như bị rút đi hết, chỉ còn lại một màu trắng bệch. Làn da vốn ngăm đen của thiếu niên đã chuyển sang màu trắng, có điều hiện tại không còn ai có tâm trí quan sát xem sắc mặt y thế nào.

Nữ tử vừa nhìn thấy chàng thiếu niên thì lập tức bổ nhào vào người y, bất chấp cái gọi là giữa ban ngày ban mặt, bất chấp cái gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân, nàng run run chỉ tay vào cảnh tượng đáng sợ trong xe, khóc nức nở. "Tam gia... Tam gia hắn..."

Lời còn chưa dứt nàng đã khóc ồ lên, hai vai run rẩy, gương mặt lê hoa đái vũ khiến người thương tiếc.

Thiếu niên kêu lên một tiếng. "Cha..."

Bên trong xe ngựa là một cỗ thi thể còn mới, mắt mũi và miệng không ngừng tuôn huyết, thiếu niên run run sờ tay lên gương mặt nam nhân, vẫn còn hơi ấm, rõ ràng là mới chết không lâu.

"Tại sao... tại sao lại như thế này?" Thiếu niên hỏi. Nhìn khắp một lượt, mấy cây đào chỉ vừa đâm chồi nảy lộc, cành lá thưa thớt một mảnh, xung quanh không một bóng người, vậy ai đã giết cha y?

Thiếu niên bỗng giật mình, vội vàng đẩy nữ nhân kia ra, ngón tay chỉ thẳng vào nàng run run chất vấn. "Là ngươi đã giết cha ta?"

Nữ tử mặt hoa da phấn, ngày thường dung nhan yêu kiều diễm lệ, hiện tại bị hắn chất vấn như vậy, gương mặt bỗng trở nên vặn vẹo, kinh ngạc mở to miệng nhưng lại không biết làm sao phản bác, vừa khóc vừa không ngừng lặp đi lặp lại năm từ. "Sao có thể là ta?"

Thiếu niên thấy nàng khóc lóc đáng thương, lại là một nữ nhân tay yếu chân mềm, ngoại trừ than khóc thì có thể làm ra thủ đoạn gì, nàng dám giết người sao? Lại nói, thường ngày nàng hay bị đại nương ức hiếp, đều là nhờ phụ thân đứng ra che chở, nếu không có phụ thân nàng sẽ vô cùng thê thảm, quả thật không có lý do để giết người.

Lúc này giữa không trung bỗng vang lên giọng nói đắc ý của một nam tử trẻ tuổi. "Đây là cái giá phải trả khi dám bước vào đào hoa trấn. Còn không mau đi!"

Thiếu niên lập tức rút kiếm đứng chắn trước đầu xe ngựa, trời đất mênh mông vẫn không phát hiện ra một tia dấu vết, nhưng phảng phất thật sâu trong rừng đào dường như có người đang theo dõi bọn họ.

Bốn phương vắng vẻ, rốt cục tiếng nói truyền đến là người hay ma? Thiếu niên cảm giác lạnh người, bàn tay cầm kiếm tựa hồ cũng đang run rẩy.

"A!" Nữ tử bị dọa thét lên một tiếng sợ hãi rồi ngất đi.

Thiếu niên cũng bị nàng làm cho hỏang sợ, cả người nhất thời rét run, chỉ còn biết trơ mắt nhìn thi thể của phụ thân nằm trong xe, cặp mắt của ông mở to nhìn y chằm chằm tựa hồ như lên án sự bất lực của y.

Thiếu niên bị thi thể phụ thân làm cho giật mình, vận khí hô lên một tiếng. "Ai? Là người hay ma? Tại sao lại hại chết cha ta?"

Không gian bao la truyền đến tiếng nam tử cười khẽ, vang vọng lúc gần lúc xa khiến người không lạnh mà rét.

"Ta chưa lấy mạng hai ngươi đã là may mắn lắm rồi. Thế nào, vẫn còn muốn tìm ta báo thù? Cứ thử xem!"

"Ngươi... Đường lộ thênh thang, chúng ta chỉ đi ngang qua, hơn nữa đôi bên không thù không oán..." Thiếu niên nghẹn ngào, nghĩ tới cái chết của cha mình, trong lòng vô cùng căm phẫn.

Nam tử cười lạnh. "Nhất Tang Đường giết người không cần lý do, nếu còn không đi ngay cả ngươi và tiểu nương tử kia cũng phải chịu chung số phận."

Sau đó bất luận thiếu niên gào thét như thế nào cũng không có âm thanh hồi đáp. Thiếu niên tức giận quăng kiếm, bầu trời u ám báo hiệu mưa giông sắp sủa kéo tới. Sau khi tỉnh táo lại, nhìn di nương vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, y leo lên xe, tay run run vuốt mắt phụ thân rồi đỡ di nương ngồi dậy, nàng nhất quyết không chịu ngồi trong xe, thiếu niên đành phải để nàng ở bên ngoài cùng mình.

"Giá..."

Thiếu niên quay đầu xe ngựa, đem thi thể của phụ thân trở về. Phụ thân có nằm mơ cũng không ngờ sự việc lại ra đến nông nỗi này, mới vừa nhậm chức quan, tưởng là chuyện tốt nhưng còn chưa kịp hưởng thụ đã mất mạng. Uổng cho y tự xưng là người trong võ lâm, phụ thân bị giết ngay trước mặt nhưng y cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, ngay cả can đảm trả thù cũng không có...

Thiếu niên càng nghĩ đến thì khóe mắt lại càng ửng đỏ.

—————–

Một thân bạch y nhẹ nhàng phiêu dật, một bình rượu tỏa hương ngào ngạt, nam tử trong bộ dáng thư sinh tập tễnh cước bộ hướng đào viên đi đến. Thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng lại ngâm thơ, vẻ mặt ung dung đắc ý.

Thư sinh diện mạo thanh tú đột nhiên dừng bước, nụ cười có phần thu liễm, đưa tay dùng ngọc trâm cố định lại đầu tóc, đôi mắt kẽ nheo lại, gương mặt say rượu ửng hồng, lộ ra vài phần văn nhược ốm yếu.

Thư sinh bỗng lắc đầu, tiếp tục giơ lên bình rượu lững thững bước về phía trước, miệng không ngừng ngâm nga. "Thu tiêu thụy túc ba tiêu vũ, hựu thị giang hồ thập mộng lai..."

Ước chừng đi thêm vài dặm, phía trước có một bờ tường trắng bao bọc lấy thôn trang, bên ngoài treo lồng đèn trắng có đề hai chữ "Nghĩa trang", trên cửa chính có treo bảng hiệu màu đen, chữ viết tựa hồ đã phai nhạt, đọc loáng thoáng là "Nhất Tang Đường".

"Rầm rầm rầm..." Thư sinh dùng sức đập cửa, miệng không ngừng la hét. "Mở cửa mở cửa, sư thúc tổ của các ngươi đã đến rồi đây!"

Người gác cổng là một nam nhân cường tráng, nhìn cước bộ xem chừng cũng có chút công phu, hắn vừa định ra mở cổng nhưng khi nghe đến ba chữ "sư thúc tổ" thì gương mặt nhất thời biến sắc, giống như bay mà chạy ngược vào trong.

"Đường chủ, đường chủ, không xong rồi, sư thúc tổ lại đến." Hắn vừa chạy vừa hô to, bộ dáng vô cùng hốt hoảng.

Mọi người hiện đang dùng cơm tối, phút chốc trên bàn ăn từ Đường chủ cho đến hạ nhân đều tái mặt.

"Mau mau ra ngoài nghênh đón. Tố Thu nha đầu, mau lui vào trong cho ta!"

"Cha à..."

Tiếp theo lại là một trận náo loạn.

Ai có thể ngờ được, Nhất Tang Đường mà người người khi nghe đến tên đều kinh hồn bạt vía lại bị một kẻ thư sinh hù dọa đến mức này.

Người đó không phải ai khác, chính là sư thúc tổ của Đường chủ đương nhiệm, có nghĩa là sư thúc của sư phụ hắn, người đời vẫn hay gọi là Văn nhược thư sinh_ Mộc Nhất Thanh.

Kẻ này cứ hai ba ngày lại đến quấy rối một lần, có khi thì đem thảo dược kịch độc mà bọn họ thiên tân vạn khổ lắm mới kiếm được ăn như ăn điểm tâm, có khi lại đem người khác ra thử độc, đúng là sống không bằng chết.

Sư thúc tổ tính tình lại kỳ quái, Diêu Bá Thiên không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sư thúc tổ của hắn tới làm phiền, lần trước nữ nhi Tố Thu của hắn không biết giữ mồm giữ miệng, lỡ nói lời xúc phạm suýt chút nữa đã bị hủy dung.

Cái gì gọi là "Địa ngục Diêm Vương Điện, nhân gian Nhất Tang Đường"? Khi mà trong mắt của Mộc Nhất Thanh, bọn họ chỉ như những con rối mặc cho hắn hành hạ.

"Lão Triệu, ngươi muốn chết sao? Dám không mở cửa cho ta? Thiếu thuốc độc để uống có phải không?" Người gác cổng có tên là Triệu Nhất Hổ, trên giang hồ tự xưng là Diêm vương diện, cũng bởi vì hắn đắc tội Mộc Nhất Thanh nên mới bị hắn ta biến gương mặt thành nửa đen nửa trắng.

"Sư thúc tổ, người đến rồi sao? Ta chẳng qua chỉ hơi lãng tai, người cũng đừng chấp nhất chứ." Triệu Nhất Hổ cúi đầu khom lưng, nếu để cho người trên giang hồ nhìn thấy được còn không bị hù chết.

"Lãng tai? Hừ!" Mộc Nhất Thanh liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt vì say rượu mà trở nên mông lung mờ mịt, gương mặt ửng hồng như hoa đào, Triệu Nhất Hổ nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng thầm nghĩ: thật đẹp!

"Lãng tai sao? Hay để ta chữa giúp ngươi, cam đoan lỗ tai của ngươi sau này không cần phải dùng đến nữa." Mộc Nhất Thanh mang theo nụ cười xấu xa, phút chốc đã khiến cho bắp chân của Triệu Nhất Hổ run rẩy, thiếu chút nữa đã khuỵu xuống.

"Sư thúc tổ, người đến sao không báo trước một tiếng để chúng ta có sự chuẩn bị?" Diêu Bá Thiên mặt mũi tươi cười bước ra, phía sau là thê tử của hắn, người đời thường gọi là Thiết nương tử, năm đó trên giang hồ có tiếng là dữ dằn, hiện tại đối mặt với Mộc Nhất Thanh cũng chỉ có thể cam chịu trên mặt hằn thêm vài nếp nhăn, cười không dám khép miệng.

"Chuẩn bị?" Mộc Nhất Thanh nhíu mày. "Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị độc dược để đối phó ta?"

Mộc Nhất Thanh cười tà, tâm tư của đám người này nếu hắn nhìn không ra thì chính là kẻ ngốc. Mộc Nhất Thanh là một người cực kỳ thông minh tinh quái. Cũng không phải hắn sợ đám người này có mưu đồ với mình, người có tài thường lớn mật, không phải bọn họ không dám, có điều nếu như ra tay mà không giết được hắn thì ngày chết của bọn họ coi như đã định sẵn.

Nụ cười của Diêu Bá Thiên như muốn đông cứng, ngay cả nói cũng không dám. Thiết nương tử đứng bên cạnh không ngừng lau mồ hồi, nữ nhi của bọn họ đang âm mưu chuyện gì, nàng đương nhiên hiểu rõ, chỉ là không dám nói cho phu quân của mình biết.

Triệu Nhất Hổ đứng ngượng ngùng một hồi, cũng không xen vào, phẫn nộ chạy ra đóng cửa.

Đôi mắt hồ ly của Mộc Nhất Thanh nhíu lại, lạnh lùng nói. "Khoan đóng cửa, lát nữa còn có khách."

"Khách?" Diêu Bá Thiên cảm thấy khó hiểu.

Mộc Nhất Thanh quét mắt nhìn hắn, Diêu Bá Thiên nhất thời lạnh sống lưng, bị hắn dọa tới mức không dám thở mạnh.

"Nhất Tang Đường không hổ danh là Nhất Tang Đường, chuyện mua bán nào cũng dám làm. Địa phủ Diêm Vương Điện, nhân gian Nhất Tang Đường. Làm ăn với người trong giang hồ còn chưa đủ, lại còn cấu kết với cả quan phủ của triều đình." Mộc Nhất Thanh châm chọc nói. Diêu Bá Thiên sợ tới mức cả người đầy mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên.

"Sư thúc tổ... người biết cả rồi sao." Diêu Bá Thiên hỏi, mà thật ra không cần hỏi hắn cũng biết không thể qua mắt được Mộc Nhất Thanh. Chẳng qua thế lực hiện tại của Cảnh vương... Ngay cả Thần Tuyết Cung cũng bị hắn chiêu dụ, Nhất Tang Đường tuy nói là thiên hạ đệ nhất độc môn, nhưng thực chất chỉ là mua bán độc dược làm kế sinh nhai. Cảnh vương chẳng qua nể vài phần mặt mũi mới lên tiếng chiêu dụ, nếu không thuận theo sợ rằng khó có thể tồn tại.

"Sẵn mới nói, trên đường tới đây có gặp một tên quan lại, ta đã giết rồi." Mộc Nhất Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai.

Diêu Bá Thiên suýt chút nữa đã bị hắn hù chết. "A! Người đã... giết chết Lâm đại nhân?"

"Kêu la cái gì? Tai của ta cũng không phải bị điếc." Mộc Nhất Thanh mất hứng, nhấc chân bước vào chính phòng, một bàn thức ăn vẫn còn ê hề, hắn không khách khí cầm một cái đùi gà lên gặm.

"Làm sao bây giờ? Lâm đại nhân là tâm phúc của Cảnh vương, vừa mới có người tới đưa tin... Nay Lâm đại nhân đã chết, Vương gia nhất định sẽ cho rằng chúng ta cố tình gây khó dễ." Thiết nương tử xanh cả mặt.

"Sư thúc tổ thật là..." Sắc mặt Diêu Bá Thiên vô cùng khó coi.

Không lâu sau, một chiếc xe ngựa bỗng dừng lại trước cửa Nhất Tang Đường, bước xuống xe là một nam tử áo trắng, mắt tinh mày khiết, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Triệu Nhất Hổ vung tay ngăn cản hắn, giọng nói vang lên như chuông. "Ngươi là ai? Dám tự tiện xong vào Nhất Tang Đường?"

Nam tử lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, sau đó nhấc chân thản nhiên bước vào bên trong. Triệu Nhất Hổ lập tức xuất ra một chiêu "Hắc hổ đào tâm", khí thế lạnh lẽo, lực đạo vô cùng mạnh mẽ.

"Đương" một tiếng, người nọ chỉ hơi nhích kiếm ra khỏi vỏ ngăn chặn, không mất nhiều sức lực đã thành công làm cho Triệu Nhất Hổ lùi về phía sau vài bước.

Trong viện, Diêu Bá Thiên nghe được động tĩnh thì cho người ra ngoài xem xét.

Nhưng người nọ còn chưa ra tới cửa đã nghe giọng của bạch y nam tử lạnh lùng nói. "Mộc Nhất Thanh đang ở đây có đúng không?"

Là một câu hỏi nhưng mang theo ý tứ khẳng định chắc chắn. Diêu Bá Thiên ở bên trong nghe thấy liền giật mình, người đến là ai? Mộc Nhất Thanh khi nãy có nói sẽ có khách, lai lịch tựa hồ cũng không nhỏ.

Mộc Nhất Thanh vừa uống rượu vừa ăn thịt, mở miệng quăng một câu. "Cho hắn một lọ "Diêm vương mệnh" rồi đuổi đi đi!"

Diêu Bá Thiên vội vàng nhận lệnh, trong lòng tự hỏi, Diêm vương mệnh? Lại còn là một lọ? Đây chính là tuyệt độc của Nhất Tang Đường, ngươi đến rốt cục là ai? Người luôn hẹp hòi như sư thúc tổ sao tự nhiên lại hào phóng đến vậy?

Diêu Bá Thiên đang tính đi lấy thì Mộc Nhất Thanh đột nhiên gọi hắn lại. "Khoan đã!" Nói xong hắn liền đem bàn tay bám đầy dầu mỡ bôi vào y phục nha hoàn bên cạnh khiến nàng suýt bật khóc.

Mộc Nhất Thanh rất tự nhiên chỉnh sửa lại y phục, gương mặt hoa đào, xuân phong đắc ý say lòng người, đôi mắt phượng ánh lên vẻ câu hồn mị hoặc.

Chỉ thấy hắn vừa đi vừa lẩm bẩm. "Hay ta tự mình ra xem, lỡ như Ý nhi cũng đến?"

"Ý nhi? Là ai vậy?" Diêu Bá Thiên lòng đầy hiếu kỳ nên cũng vội vàng chạy theo ra ngoài xem thử.

Mộc Nhất Thanh quay đầu lại nói. "Đứng lại đó, bộ dáng của ngươi nếu đi ra ngoài lỡ làm đại mỹ nhân của ta hoảng sợ thì sao?"

Diêu Bá Thiên sờ mũi, ngượng ngùng cười, vừa lúng túng vừa hiếu kỳ.

Mộc Nhất Thanh vừa ra khỏi cửa, mở miệng chính là một câu. "Đầu trọc, Ý nhi nhà ta có đến không?"

Triệu Nhất Hổ nhất thời nghi ngờ, liền ngẩng lên nhìn đỉnh đầu người nọ, chỉ thấy một đầu tóc đen như mực... chẳng lẽ là tóc giả?

Nam tử áo trắng sắc mặt có hơi biến đổi nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, lạnh lùng nói. "Liên quan gì tới ngươi, tiểu độc vật?"

Bạch y nam tử buông tay xuống, vẻ mặt không khách khí.

Triệu Nhất Hổ sợ ngây người, trong lòng thầm nghĩ, ôi mẹ ơi, người này ngay cả sư thúc tổ cũng dám đắc tội, ấy vậy mà sư thúc tổ lại không có phản ứng.

"Đầu trọc chết tiệt, không nói với ngươi, tự ta nhìn." Mộc Nhất Thanh vừa nói vừa hướng xe ngựa đi đến.

Bạch y nam tử nhân lúc hắn không để ý liền rút kiếm ra đón đầu nhào tới. Mộc Nhất Thanh khinh công rất tốt, né tránh cũng không mấy khó khăn, có điều kiếm pháp của người nọ thật sự quá nhanh, rốt cục vẫn làm đứt một vài sợi tóc của Mộc Nhất Thanh.

"Đầu trọc chết tiệt, dám làm đứt tóc của ta, cẩn thận độc dược của ta sẽ khiến cho ngươi thật sự không còn một sợi tóc." Mộc Nhất Thanh quát ầm lên, bộ dáng mất mặt của mình bị người khác nhìn thấy, hắn vô cùng tức giận, trong lòng thầm nhủ. "Triệu Nhất Hổ, ngươi nhất định phải chết."

"Ngươi! Không được phép gọi ta là đầu trọc!" Bạch y nam tử nhịn không được, cuối cùng cũng nổi giận.

"Thôi đi, tên ngươi là Tống Tấn, còn không phải tụng kinh? Tụng kinh không phải là công việc mà hòa thượng đầu trọc thường hay làm sao?" Mộc Nhất Thanh vẻ mặt dương dương tự đắc.

Bạch y nam tử nhất thời im lặng, hắn không nên cùng kẻ này tranh luận, đây chẳng phải là lọai người luôn không biết phân biệt thị phi trắng đen hay sao?

Lúc này trong xe ngựa truyền đến tiếng nữ tử cười khẽ, bước ra là một cô nương diện mạo thanh tú, mặc bộ hồng y màu nhạt, sắc mặt tươi như hoa đào.

Mộc Nhất Thanh rướn cổ nhìn vào bên trong xe ngựa, cô nương kia hiểu ý liền nép qua một bên để cho hắn nhìn thật kỹ, bên trong không còn người nào khác.

Nàng mỉm cười nói. "Mộc công tử, thiếu cung chủ còn có việc quan trọng không thể đến được."

Mộc Nhất Thanh đánh ngáp một tiếng, xoay người bước vào trong, hoàn toàn không đem hai người nọ để vào mắt.

"Họ Mộc kia, tiểu độc vật." Bạch y nam tử la lên.

Mộc Nhất Thanh ném ra sau một cái bình nhỏ màu trắng, bạch y nam tử tiếp được nhét vào vạt áo sau đó xoay người rời đi.

Chiếc xe ngựa cũng nhanh chóng rời khỏi.

Triệu Nhất Hổ vẫn như cũ rất lo lắng, không biết người vừa đến là ai, đã xảy ra chuyện gì.

"Nhìn cái gì? Còn không mau đóng cửa?" Mộc Nhất Thanh rống lên.

Triệu Nhất Hổ vội vàng chạy đi đóng cửa, nhưng trong lòng không phục, hắn tức giận đá vào tảng đá trước cửa một cái, không ngờ lại tự làm đau chính mình, há miệng kêu ngao ngao.

Mộc Nhất Thanh mắng một câu "Đầu trâu" rồi hậm hực xoay người bước vào trong.

Hết chương 3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi