"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Đi hết bảy tám ngày đường cuối cùng cũng đến được một thị trấn náo nhiệt, xe ngựa vừa tiến vào phố đã nghe được tiếng rao bán rôm rả, dòng người qua lại tấp nập, khung cảnh so với đại mạc hoang vu hoàn toàn bất đồng.

Long Kỳ Thiên trải qua nhiều ngày dầm sương dãi nắng, da dẻ cũng ngăm hơn, nhìn thân thể hắn càng thêm tráng kiệt, nét tuấn lãng mang theo vài phần bất cần đời, ngay cả y phục bằng da thú hắn đang khoác trên người cũng toát lên dáng vẻ uy nghiêm đáng sợ.

Không khí nơi đây ồn ào náo nhiệt, mà nữ nhân ở đây so với nữ nhân khuê các ở Trung Nguyên cũng có nhiều điểm bất đồng, tính tình của bọn họ có vẻ phóng khoáng táo bạo hơn. Cho nên khi xe ngựa của hai người vừa mới tiến vào thì đã có không ít nữ nhân, bất luận tuổi tác lớn nhỏ đều dán mắt vào Long Kỳ Thiên, hắn quả thật là hình mẫu nam nhân lý tưởng của vô số nữ tử.

Một lát sau, các nữ nhân ở trên phố nghe được nam nhân cường tráng này vừa đánh xe vừa nói cái gì đó với người ngồi bên trong. Liền có người suy đoán vị đang ngồi ở bên trong kia là ai? Là gia quyến hay bằng hữu thân thuộc? Là nam hay là nữ?

Bất quá mọi người cũng không nghe được trọng tâm câu chuyện, chỉ nghe loáng thoáng người nam nhân có làn da màu cổ đồng hướng vào trong xe nói một câu. "Không đổi!"

Ngữ khí có vài phần cường ngạnh nhưng gương mặt lại tràn đầy vui vẻ, biểu tình như đang chơi đùa với sủng vật, lại mang theo vài phần giảo hoạt khiến cho trái tim của mọi người không khỏi hẫng đi một nhịp.

Người ngồi trong xe nói cái gì đó, nam nhân lập tức từ chối. "Không được!"

Nhất thời bên trong xe ngựa truyền đến một âm thanh vang dội, dường như vật gì đó đã bị đập bể.

Ai ui, tính khí quả thật không nhỏ, mấy người bán hàng rong đứng gần âm thầm đánh giá một phen.

Phố xá đông đúc, người qua kẻ lại không ngừng cho nên xe ngựa di chuyển cũng rất chậm. Người trong xe tựa hồ như đang mặc cả chuyện gì, nam nhân bên ngoài vẫn như cũ lắc đầu không đồng ý, lần này quả thật đã khiến cho người trong xe nổi giận. Chỉ thấy có vật gì đó bị ném ra, nam nhân đánh xe vội vàng đưa tay bắt lấy được, nhìn kỹ thì ra là một ấm trà bằng sứ, nước nóng bắn tung tóe lên cánh tay của nam nhân khiến một mảng lớn da thịt bị ửng đỏ.

Dân chúng trên phố lại càng hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ người trong xe tính tình cũng thật ngang ngược, nếu là nữ tử thì nam nhân này cũng thật không may, cưới phải một người hung dữ như thế.

Quả nhiên nhìn thấy người đánh xe đen mặt, đây là muốn nổi giận sao? Đám nữ nhân đứng gần đó cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, lại có không ít người lấy làm hả hê.

Chỉ thấy nam nhân đánh xe vén rèm cửa lên, đám nữ nhân cũng chờ đợi hắn mắng vài câu, sắc mặt nam nhân tuy ngày càng đen lại nhưng vẫn không lên tiếng mắng. Lúc này các nữ nhân lại có chút giật mình, không lẽ là muốn động thủ? Nam nhân tuyệt đối không thể làm như vậy!

Nhưng tình huống kế tiếp lại không ai ngờ đến, nam nhân không có động thủ cũng không có mắng người mà lại nhỏ giọng dỗ dành, ánh mắt ôn nhu phảng phất như chảy ra nước, lần này người ngồi trong xe có hơi thỏa hiệp một chút. Mọi người cực kỳ hâm mộ nữ nhân đang ngồi trong xe, một vài nam nhân khác cũng tỏ ra hiếu kỳ muốn biết người ngồi trong xe rốt cục xinh đẹp tới mức nào lại có thể khiến cho người kia cưng chiều như vậy.

Đáng tiếc người ngồi trong xe lại không chịu lộ diện, nam nhân đánh xe từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn lụa đưa vào, mọi người liền trông thấy một cánh trắng nõn vươn ra. "Bộp" một tiếng, người bên trong đánh mạnh vào cánh tay của nam nhân. Bị đánh đúng vào cánh tay vừa mới bị phỏng, nam nhân đau đớn kêu lên một tiếng, lộ ra biểu tình ủy khuất. Biểu cảm này trong mắt đám nữ nhân ngoài kia lại vô cùng đáng yêu.

Nam nhân ngượng ngùng thu tay lại, xoay người sang chỗ khác tiếp tục đánh xe. Đột nhiên hai mắt nam nhân sáng ngời, hắn nhảy xuống ngựa chạy đến quầy hàng ở đầu đường mua một bọc lớn mứt quả, còn có kẹo hồ lô ngào đường nhìn vô cùng hấp dẫn.

Nam nhân quay lại chỗ xe ngựa dâng lên mứt quả, người trong xe làm bộ như giận dỗi, cũng không thèm tiếp nhận. Nam nhân lại nhỏ giọng dỗ dành vài câu, lúc này mới có một cánh tay trắng nõn ngọc ngà vươn ra đón lấy. Hành động này khiến nam nhân đánh xe vô cùng vui mừng, miệng cười đến tận mang tai.

Một vài thương nhân có tính gia trưởng nhịn không được thầm mắng hắn là kẻ nhát gan sợ vợ, lại có một số người tỏ ra hiếu kỳ về "nữ nhân" ở bên trong, thầm tưởng tượng trong đầu hình ảnh một dung mạo quốc sắc thiên hương, đồng thời cảm thấy đố kỵ với nam nhân đánh xe.

Nam nhân đánh xe tựa hồ cũng không ngại bị người ta nói là sợ vợ, ngược lại còn có vài phần đắc ý, hắn cứ thấy người bên trong thích ăn món gì thì lại chạy đến mua thêm thật nhiều món đó. Thức ăn ngon thì còn có thể đưa vao, ngược lại những món đồ như dây cột tóc, trâm cài, ngọc bội... đồ trang sức đều bị ném bỏ không thương tiếc.

Mọi người thầm suy đoán, chẳng lẽ người trong xe cũng không phải tiên nữ xinh đẹp mà đích thị là một người phụ nữ mập béo đã có chồng?

Nhìn mấy món đồ bị ném xuống, nam nhân cũng không tức giận trái lại còn ra sức dỗ dành làm cho "nàng" vui vẻ.

Xe ngựa đến gần một quầy nặn tượng đất sét, những bức tượng do nghệ nhân nặn ra trông rất sống động, màu sắc đẹp mắt, nhìn vào liền yêu thích ngay. Nam nhân đánh xe nhìn một hồi, cảm thấy có chút thích thú. Người bán hàng chủ động tiếp cận hắn, hỏi hắn muốn nặn thứ gì? Nam nhân liền đứng dậy hươ tay múa chân miêu tả, người bán hàng rong theo lời hắn mà nặn ra một hình người vô cùng xinh đẹp.

Mọi người xung quanh liếc nhìn trộm, xiêm y tựa như tiên nữ, nét mặt như thể hoa đào, đúng là vô cùng xinh đẹp. Lần này thì có thể xác định người ngồi trong xe đích thị là một diệu nhân. Mọi người càng thêm tỏ ra hiếu kỳ.

Nam nhân đánh xe nhận lấy bức tượng từ người bán hàng rong, trả tiền cho hắn, sau đó cầm bức tượng nhìn ngắm một hồi rồi quay lại xe ngựa, đem "tiên nữ" gói vào trong một chiếc khăn rồi cẩn thận nhét vào ngực áo.

Lúc này nam nhân trên mặt tràn đầy tươi cười, xuân phong đắc ý, thập phần chói mắt. Các nữ nhân nhìn thấy cũng phải ghen tỵ.

Lại đi thêm một hồi nữa thì tới một khách điếm bình dân lớn nhất ở thị trấn này. Lúc này người trong xe mới bắt đầu chuẩn bị bước ra, quần chúng và những người buôn bán dọc đường đều có chút hơi khẩn trương.

Nam nhân bước vào trong xe bế ra một người. "Phu nhân" tính tình có hơi bướng bỉnh một chút, ở trong ngực của nam nhân giãy giụa vài cái, sau đó cũng không biết vì xấu hổ hay cho dù có giãy giụa cũng vô ích mà tựa hồ ngoan ngoan hơn một ít, tựa đầu vào vai nam nhân, tóc đen buông dài nhìn vô cùng đẹp mắt, quần chúng dọc đường thầm hít vào một hơi khí lạnh.

"Phu nhân" tựa hồ càng ngượng ngùng, vùi mặt vào hõm vai của nam nhân, bờ vai hơi run rẩy, nhìn qua thật mỏng manh, không cần hỏi cũng biết "nàng" chắc chắn rất xinh đẹp.

Tiểu nhị ca ở khách điếm chợt cảm thấy vinh hạnh, vị khách này vừa xuất hiện thì y cũng được mọi người chú ý, nghiễm nhiên có chút hư danh nho nhỏ. Vì vậy y nhiệt tình chào đón hai người vào cửa, gương mặt tươi cười như một đóa hoa.

Khách nhân này cũng không phụ lòng vẻ mặt tươi cười của y, cho y không ít tiền thưởng. Lập tức, chưởng quầy cũng bày ra vẻ mặt tươi cười như một đóa hoa.

Tiểu nhị ca rất thân thiện đưa bọn họ vào gian phòng có chữ "Thiên". Thiên phòng chính là loại phòng thượng hạng nhất ở đây, chưởng quầy mỗi ngày đều bảo y đem lên phòng không ít món ăn xa hoa đắt tiền, y thỉnh thoảng cũng trộm được một hai khối điểm tâm đem sang cho Tiểu Hồng cô nương nhà kế bên.

Tiểu nhị ca đon đả rót nước mời khách, đồng thời thao thao bất tuyệt giới thiệu về phong tục địa phương, đặc sản nổi tiếng, những món ăn ngon, nói một hồi khách nhân cũng rất hài lòng mà thưởng thêm cho y một ít bạc. Sau đó còn nhờ hắn ra ngoài trấn mua dùm một ít xiêm y vải vóc, có điều toàn bộ đều là nam trang. Nhìn vị đại gia này hẳn là không hợp với kích thước y phục trên, chẳng lẽ là mua cho vị phu nhân xinh đẹp kia mặc? (Ý nhi vẫn đang mặc trang phục nữ nhân màu đỏ)

Chuyện này cũng hơi kỳ quái nhưng tiểu nhị ca cũng không dám hỏi nhiều, có lẽ đây là sở thích của hai vị đó, tốt nhất không nên lắm miệng!

Tiểu nhị ca trước lúc ra cửa còn nghe được tiếng vị khách quan kia ôn nhu đến cực điểm đang dỗ dành "phu nhân". Chỉ nghe hắn nói. "Ý nhi, đừng nóng giận, không phải đã nhờ người đi mua cho ngươi đồ mới rồi sao? Ngoan, để cho vi phu ôm một cái được không?"

"A!" Đổi lại là một tiếng hét thảm.

Tiểu nhị ca thoáng giật mình, trong lòng thầm nhủ vị "phu nhân" này thật đanh đá.

Tiểu nhị ca nhấc chân muốn bước, lại nghe nam nhân trong phòng nói. "Có để cho ta ôm hay không? Nếu không sẽ cởi hết đồ của ngươi."

Tiểu nhị ca lảo đảo suýt chút nữa té xuống lầu, bên trong bỗng truyền ra hàng loạt âm thanh rầm rầm bốp bốp, tiểu nhị ca ổn định lại thân thể, vỗ vỗ ngực, nhịn không được nói thầm: "Đáng lắm! Dám nói năng lung tung không đứng đắn với tiên nữ, báo ứng!" . Truyện Hot

Long Kỳ Thiên thưởng cho y không ít bạc nên tiểu nhị ca cũng rất chịu khó, chỉ lát sau đã từ chỗ tiệm may đem y phục về, tâm trạng vui vẻ rạo rực chạy lên lầu, nhưng vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì bên trong lại truyền ra tiếng động khiến y đỏ mặt, trái tim nhảy nhót loạn xạ, nhất thời không biết phải làm sao.

"Ưm, hừ... A... Đừng... A, Long, Long... khốn kiếp, ta giết... Aaa..."

"Thoải mái không? Ta đã nghẹn lâu lắm rồi."

"Ngươi... đi tìm... ưm, bên ngoài... có nhiều nữ nhân như vậy... ưm..."

"Ghen sao? Haha, nếu không phải là Ý nhi ta cũng không thể đứng dậy. Làm sao bây giờ? Cái này đều là ngươi báo hại ta, bây giờ ngươi phải bồi thường."

"Ưm..."

Tiểu nhị ca hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, vẫn đang là ban ngày ban mặt, cũng quá nóng lòng rồi!

Tiểu nhị ca chạy như bay xuống lầu, trên mặt ửng hồng, nội tâm hoảng loạn, nhìn y giống như bị bệnh, đầu óc không ngừng nghĩ đến Tiểu Hồng nhà bên, thật muốn nhìn thấy bộ dáng cười rộ lên của nàng khi ở trong sân nướng bánh.

Trong phòng, Thượng Quan Lưu Ý thân thể xích lõa, quần bị kéo xuống mắt cá chân, hai chân bị nâng lên, nam nhân cầm thú kia chen vào giữa, ngón tay đang chơi đùa cùng với vật nhỏ.

Thượng Quan Lưu Ý gương mặt đỏ hồng muốn xuất huyết, xấu hổ không biết phải nhìn đi đâu.

Tóc đen trải tán loạn trên giường, hai má ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên thần sắc mê man, đôi môi đỏ mọng hé mở rên rỉ khiến người khác nhìn thấy liền nổi lên tà tâm, khóe miệng chảy xuống một sợi tơ bạc, ngón tay của người bên dưới càng đẩy nhanh động tác, chỉ hận không thể đem y nuốt vào bụng.

Mấy ngày nay Long Kỳ Thiên đi theo bảo vệ người cũng chiếm được không ít phúc lợi, cơ hồ mỗi buổi tối trên xe đều trình diễn một màn hoạt sắc sinh hương, mỗi lần đều khiến cho Thượng Quan Lưu ý thoải mái đến bất tỉnh. Muốn giãy giụa cũng phí công, la hét cũng la hét rồi, mắng chửi cũng đã mắng chửi rồi, ngược lại càng làm cho tên súc sinh này hưng phấn, hắn xem những lời mắng chửi cùng hành động phản kháng là chuyện tình thú, suýt nữa chọc cho Ý nhi tức đến thổ huyết.

Thậm chí lúc này, y phục đều bị cởi, lại để cho nam nhân thực hiện được ý đồ xấu. Thực tế mấy ngày nay ở trên xe y đã bị ăn mấy lần, mệt muốn chết rồi, không thể giãy giụa. Nhưng nếu nói không hưởng thụ thì tựa hồ là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cho nên Thượng Quan Lưu Ý vừa giận vừa căm tức, kết quả vẫn bị hắn xâm phạm.

Tình cảnh cũng có chút phát triển theo hướng quỷ dị. Lúc ban ngày, tính tình của Thượng Quan Lưu Ý vô cùng tệ, động tí lại bày ra sắc mặt khó chịu cho Long Kỳ Thiên xem, sai khiến hắn làm cái này cái nọ, muốn hành hạ hắn cho hả giận. Mà Long Kỳ Thiên cũng rất vui vẻ chịu đựng, một tiếng cũng không phản kháng. Sau đó chờ đến ban đêm lại bắt đầu thưởng thức một bữa tiệc lớn.

Thời gian ăn bữa tiệc lớn hắn rất không nghe lời, hễ Ý nhi nói cái gì hắn đều làm ngược lại, nhiều lần khiến cho Ý nhi muốn dục tiên dục tử, đến cuối cùng chỉ còn biết cầu xin tha thứ, qua ngày hôm sau y càng thêm hành xác Long Kỳ Thiên.

Như thế nhiều lần, Ý nhi cơ hồ được sủng lên tận trời, mà Long Kỳ Thiên mỗi ngày cũng được ăn đến no nê, thần thái càng thêm sáng lạn, hơi có chút hương vị xuân phong đắc ý.

Hết chương 41

Công nhận dân chúng trong cái trấn này nhiều chuyện bà cố:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi