"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Cảnh vương Long Hiên Đình tạo phản, trong ngoài hoàng thành tràn ngập bầu không khí kinh hoàng, tựa như sương mù bao phủ khiến người ta không còn nhìn rõ con đường phía trước, mỗi ngày trôi qua đều phải sống trong phập phồng lo sợ, không một thời khắc yên ổn.

Hoàng đế đương triều tuy rằng thời niên thiếu đã từng tung hoành ngang dọc nhưng hôm nay trong mắt triều thần bất quá chỉ còn là một ông lão già yếu, không khỏi có chút bất lực tòng tâm. Nhìn hoàng thượng ở trên long ỷ lộ ra thần sắc mệt mỏi, triều thần ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy bất an.

Vào thời khắc đại quân của Cảnh vương đánh tới thì một người mà văn võ bá quan cũng đặt rất nhiều kỳ vọng là đại hoàng tử Long Hạo Thiên lại cáo bệnh không lâm triều, lòng người lại lâm vào hoảng loạn.

Vị hoàng tử này vốn dĩ cũng rất được lòng của mọi người nhưng giữa lúc thế cục rối ren lại chẳng thấy tăm hơi, triều thần vô cùng thất vọng nhưng lại không thể làm gì.

Trên dưới đại điện không khí im lặng đến ngạt thở. Hoàng đế chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống triều thần, nuôi binh ngàn ngày nhưng lại vô pháp dùng trong một giờ, tất cả đều là một lũ vô dụng.

"Truyền Ngự vương Long Kỳ Thiên lên điện!" Giọng nói lạnh lùng của Đế vương khẽ vang lên, trên đại điện yên tĩnh lại nghe có vẻ vô cùng rõ ràng.

Chúng triều thần nhất thời sửng sốt, lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó đồng loạt nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa điện. Ngoại trừ Hoàng thượng, tất cả mọi người đều tỏ ra mờ mịt.

Long Kỳ Thiên một thân hắc bào điểm hoa văn tôn quý, nét mặt thập phần anh tuấn, đôi môi cong lên nụ cười tự tin nhưng cũng tràn ngập tà khí, từng cử chỉ đưa tay nhấc chân đều toát lên khí thế vương giả. Bản thân hắn lại là cao thủ đệ nhị trên giang hồ, dáng người oai phong tráng kiện, triều thần nhất thời bị hào khí tỏa ra từ hắn làm cho rung động mãnh liệt.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Thanh âm của Long Kỳ Thiên tựa như một viên đá ném vào giữa hồ, nhất thời tạo nên gợn sóng.

Bè cánh của hoàng tử Long Hạo Thiên trừng hắn đến đỏ cả mắt.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Đứng trước đại điện, Long Kỳ Thiên tỏ ra vô cùng tự tin, mỗi một lời nói đều có sức thuyết phục, hắn biết phân tích thời thế, dự đoán trước tình hình, hoàn toàn thu phục được nhân tâm. Đế vương vốn dĩ đang cau mày mệt mỏi cũng phải hài lòng thốt lên. "Tốt lắm!" Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hoàng thượng đã tuyên chỉ sắc phong Long Kỳ Thiên làm thái tử. Triều thần một phen kích động, Long Kỳ Thiên khẽ chau mày, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu quét xuống một lượt đám người bên dưới, trong lúc nhất thời, không một ai dám lên tiếng phản đối.

"Kể từ hôm nay, những người có công bảo vệ triều đình quốc gia sẽ được luận công ban thưởng, thăng quan tiến chức, ngược lại kẻ nào có mưu đồ phản nghịch, giáng hạ thiên lao, tru di cửu tộc!" Long Kỳ Thiên cười lạnh tuyên bố. Hắn cư nhiên ở trước mặt Hoàng thượng tự ra ý chỉ, mà Hoàng thượng biểu tình không đổi, tựa hồ công khai thừa nhận địa vị quyền khuynh thiên hạ của Long Kỳ Thiên.

Ngay sau đó Long Kỳ Thiên lập tức thống lĩnh đại binh đánh vào tam châu phủ ở ngoại thành, tiêu diệt bè phái phản loạn, thế lực của Cảnh vương nhất thời trở nên suy yếu.

Giữa lúc lòng người đang hoảng loạn, ba ngày sau lại xảy ra biến cố lớn. Dường như ngay cả ông trời cũng muốn giúp cho hoàng triều, phản quân đóng tại chân núi ở Kim Châu bât ngờ gặp phải tai nạn núi lở.

Phảng phất như ngày tận diệt, vách núi đột nhiên sạt lở, đất đá như có linh tính, quét tới đâu thì bình lính vùi thây đến đó. Chỉ trong vòng thời gian một nén nhang đã chôn vùi gần một phần ba quân phản loạn.

Điều kỳ lạ chính là ở dưới chân núi còn có một thôn trang, nhưng tất cả vẫn bình an vô sự, ngay cả gia cầm cũng không mảy may bị một chút tổn thương nào.

Phản quân ngay lập tức lui về sông Thanh Châu nhưng ban đêm trên trời đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang, một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, ngay cả mặt nước cũng bị hỏa diễm thiêu cháy khiến cho nước sông đỏ ngầu.

Bách tính đều cho rằng ông trời giáng tai ương là vì muốn trừng phạt Cảnh vương đã nghịch ý tạo phản.

Hiện giờ chỉ còn lại một tốp phản quân đóng tại Liễu Châu. Bên trong doanh trướng, Thượng Quan Lưu Ý một thân bạch y đơn bạc, lộ ra xương quai xanh mỹ lệ, làn da dưới ánh nến phảng phất như bảo ngọc lung linh, phi thường xinh đẹp. . Đam Mỹ Sắc

Tóc đen trải đầy một giường, ngón tay như có như không nhịp nhịp chơi đùa, hai mắt khép hờ, khóe miệng mang theo một tia cười khinh miệt, dung mạo như tiên xuất trần, lại phảng phất mang theo vài phần máu lạnh.

Mộc Nhất Thanh lặng lẽ phối dược trong góc phòng nhưng nội tâm lại không ngừng thổn. Hắn tuy là sư thúc tổ của Nhất Tang Đường, trong tay nắm quyền sinh sát nhưng ở trước mặt mỹ nhân cũng không tránh khỏi đánh run một cái.

"Ý nhi, ngươi... Ừm, ngươi làm sao có thể...?" Mộc Nhất Thanh hơi líu lưỡi, hắn có thể quản được sinh tử của một người, hai người thậm chí mười người nhưng Thượng Quan Lưu Ý lại có thể đưa hàng ngàn thậm chí hàng vạn người đi vào luân hồi cùng một lúc, quả thật vô cùng đáng sợ!

Thượng Quan Lưu Ý hé miệng cười khẽ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng. "Chính là cái gọi thất tinh lục hợp, lục hợp ý chỉ tinh, khí, thần, thủ, nhãn, thân. Ngươi có khả năng nắm giữ lục hợp, cho nên ngươi mới được gọi là độc thánh y tiên. Còn ta, bất quá là đem thất tinh chuyển dời... Phía bắc có thất tinh: Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, mỗi tinh tượng đều có một vị trí nhất định, một khi đêm ngày hoán đổi, thiên địa trở mình thì gió cuốn, mây giăng, nước tràn, lửa cháy. Một quẻ càn khôn hô mưa gọi gió, ta muốn hắn bị nước dìm, muốn hắn bị lửa thiêu, muốn hắn bị đất đá chôn vùi, muốn trở mình cũng không được. Long Hiên Đình!"

Ánh nến rọi lên gương mặt của Thượng Quan Lưu Ý, nhìn thần sắc có vài phần quỷ dị. Mộc Nhất Thanh lại nhịn không được khẽ rùng mình, hắn há mồm còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Long Hiên Đình tựa như ma quỷ đồng dạng bước vào. Hắn không nói không rằng đã nhào tới chế trụ yết hầu của Thượng Quan Lưu Ý, hai mắt trừng lớn, biểu tình vô cùng đáng sợ.

"Thượng Quan Lưu Ý, ta quả thật đã xem thường ngươi." Long Hiên Đình cười nhạt.

Thượng Quan Lưu Ý bị siết cổ vô cùng đau đớn nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười khinh miệt. Long Hiên Đình nhất thời bị y chọc tức làm cho nổi cơn thịnh nộ.

Hết chương 58

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi