"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Sau buổi lâm triều là đến giờ nghị sự, mới sáng sớm đã có rất nhiều việc cần phải xử lý. Sau khi rời khỏi phòng nghị sự, một bóng người mặc cẩm bào đen tuyền tượng trưng cho thân phận cao quý của hắn đột nhiên từ đoạn gấp khúc của hành lang bay vút đi với tốc độ kinh người khiến cho đám cung nữ thái giám không ngừng sợ hãi. Đám ảnh vệ ở phía sau cho dù thi triển hết công lực cũng không cách nào đuổi kịp.

Nội thị tổng quản đứng canh gác ngoài cửa Tê Phượng điện còn đang mắt nhắm mắt mở, tay áo đưa lên che miệng ngáp, chợt trông thấy một bóng người vụt đến, hắn sợ đến nỗi suýt chút nữa đã hô to "thích khách". Nhưng sau khi nhìn rõ được người đang tới là ai hắn mới trợn tròn mắt, khôi phục lại tinh thần cất tiếng hô. "Thái tử điện hạ giá..."

Lời còn chưa dứt đã thấy người nọ xuất hiện ngay trước mặt, trái tim của hắn tưởng chừng như nhảy vọt ra khỏi cổ họng, người nọ đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng, hắn lập tức hiểu ý che miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cung nữ bên trong nghe được động tĩnh liền chạy ra hành lễ nhưng lại bị Thái tử điện hạ phất tay ngăn cản, mọi người nhất thời cứ đứng tần ngần trước cửa, không biết nên ở hay lui.

Hắn đưa mắt quan sát người bên trong, chỉ thấy y vẫn lười biếng nằm tựa trên nhuyễn tháp, y phục trắng tuyết phủ dài xuống mặt đất, tóc đen như nước buông xõa tán loạn, vạt áo hơi mở rộng để lộ ra vùng cổ trắng nõn mịn màng.

Chúng cung nữ thái giám vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nói, vị này tính tình cũng không nhỏ, Thái tử điện hạ đến cũng không đứng dậy hành lễ.

Hình ảnh tiếp theo lại càng khiến mọi người sợ hãi không thôi. Vị Thái tử tôn quý này cũng không tức giận, ngược lại biểu tình vẫn vô cùng thản nhiên, sau đó hắn nửa quỳ nửa ngồi dưới chân người nọ, nhìn từ bên cạnh thì có thể thấy rõ hắn đang mỉm cười.

Thượng Quan Lưu Ý không thèm nhướn mi, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ban phát, y chỉ toàn tâm toàn ý nhìn vào quyển sách trong tay, phảng phất như trong sách có một thứ gì đó cực kỳ thú vị.

Long Kỳ Thiên có chút ghen tỵ, hắn lòng dạ hẹp hòi nhìn trừng trừng quyển sách kia nhưng cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu chuyên tâm thưởng thức đôi chân ngọc ngà của Ý nhi. Hắn cảm thấy bàn chân của y thật xinh đẹp, nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc điêu khắc, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người mê mẩn.

Sắc tâm nổi lên, Long Kỳ Thiên nhịn không được đưa tay nâng đôi chân ngọc, sau đó ngẩng đầu thận trọng quan sát biểu tình của Ý nhi, thấy y vẫn lạnh lùng xa cách, hắn vừa mừng rỡ lại có chút nản lòng. Long Kỳ Thiên cúi đầu hôn nhẹ xuống, Ý nhi thoáng nhíu mày, cố nén buồn bực mà không đạp cho hắn một cước.

Nhưng Long Kỳ Thiên lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, đầu ngón chân đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngáy, sau đó là ẩm ướt... "Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý hoảng sợ muốn rụt chân về lại bị Long Kỳ Thiên giữ chặt lấy, tên khốn kiếp nào đó vẫn trơ tráo cười cười sau đó còn liếm một chút.

"Ngươi... buông ra!" Thượng Quan Lưu Ý kêu lên nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt của Long Kỳ Thiên thì có chút mất tự nhiên mà quay đầu né tránh, biểu tình kia như đang cực lực che giấu điều gì, Long Kỳ Thiên nhìn kỹ mới thấy hai lỗ tai của Ý nhi đỏ ửng, mềm mềm nộn nộn cực kỳ khả ái.

Ý nhi đang xấu hổ! Long Kỳ Thiên mừng rỡ, hắn mỉm cười xấu xa rồi lại tiếp tục mút liếm, biểu tình cực kỳ vô lại.

"Ưm..." Một tiếng rên rỉ không kịp nuốt xuống, Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy vô cùng quẫn bách. Y nhất thời thẹn quá hóa giận, thuận thế đem quyển sách trong tay đập xuống.

"A!" Long Kỳ Thiên kinh hô một tiếng, mau chóng nghiêng người tránh được. Hắn nhìn gương mặt Ý nhi bởi vì xấu hổ và giận dữ mà rịn ra một tầng mồ hôi mỏng thì tâm tình không ngừng nhộn nhạo, dục hỏa dâng lên trong mắt, hắn như chìm đắm bởi mị thái đầy mê hoặc của Thượng Quan Lưu Ý.

Cung nữ thái giám đứng ngoài cửa đều hết sức kinh ngạc, trong lúc nhất thời không giữ được chừng mực mà ngây ngốc nhìn vào.

"Long Kỳ Thiên!" Thượng Quan Lưu Ý rốt cục tức giận rống lên.

Nguy rồi, giận thật rồi, Long Kỳ Thiên buông chân của Ý nhi ra sau đó chuyển sang nắm lấy bàn tay y, hắn nhìn cổ tay bị băng trắng toát mà cực kỳ đau lòng, nhịn không được thương tiếc hôn một cái.

Thượng Quan Lưu Ý liên tục bị khi dễ đã chính thức nổi giận, bàn chân vừa thoát khỏi trói buộc của Long Kỳ Thiên lập tức hướng bên hông hắn đá tới, Long Kỳ Thiên bị đau ngồi bệt xuống đất.

"Ai da, thật nhẫn tâm!" Long Kỳ Thiên vẻ mặt đáng thương nhìn Thượng Quan Lưu Ý.

Cung nữ thái giám từ kinh hách đã trở nên bình tĩnh.

"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn dáng vẻ vờ vịt của hắn nhưng lỗ tai lại ửng hồng không cách nào che giấu.

"Hắc hắc, Ý nhi." Long Kỳ Thiên ngồi xổm dưới chân của Thượng Quan Lưu Ý, hai tay vòng qua thắt lưng y, dụi đầu vào bụng y rầu rĩ nói. "Cuối cùng cũng đoạt được ngươi về."

"Hừ, ai cần ngươi đoạt về?" Thượng Quan Lưu Ý cười nhạo. "Là ai báo hại ta ra nông nỗi này?"

"Ý nhi..." Long Kỳ Thiên còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thượng Quan Lưu Ý đẩy ra, cùng lúc đó trong không khí lại truyền đến tiếng băng vỡ vụn, Thượng Quan Lưu Ý hung dữ nói. "Đừng tưởng bây giờ ta dễ bị ăn hiếp, hừ."

Long Kỳ Thiên thức thời thu tay về, vẻ mặt ủy khuất đáng thương ngước nhìn y, hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy ước chừng hơn một khắc đồng hồ, ánh mắt tràn ngập tình ý.

Thượng Quan Lưu Ý bị hắn nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, có chút thiếu tự nhiên mà hơi nhích ra xa, trong lòng luôn nghĩ muốn một cước đá hắn bay ra ngoài nhưng thân thể lại không cách nào động thủ, cũng không biết vì sao... hay là do y mềm lòng?

"Ngươi còn muốn nhìn tới khi nào?" Thượng Quan Lưu Ý khẩu khí không vui lên tiếng, lúc giương mắt nhìn ra ngoài cửa thì thấy đám cung nữ thái giám đang đứng nghiêm chỉnh cúi đầu, bộ dáng như khúc gỗ giả câm giả điếc, lúc này mới tạm đè xuống cơn tức, lạnh lùng nói. "Các ngươi mau ra ngoài!"

Đám cung nữ thái giám hơi do dự một chút, dù sao Thái tử điện hạ còn chưa mở miệng, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Thượng Quan Lưu Ý nhất thời nhíu mày, Long Kỳ Thiên liếc nhìn Ý nhi, phát hiện y đang hờn giận thì lạnh lùng quát. "Còn không mau cút ra ngoài, có phải không cần lỗ tai nữa hay không? Nếu đã không dùng được chi bằng cắt bỏ hết đi."

"Nô tài đáng chết!"

"Nô tỳ đáng chết!"

Một loạt âm thanh nhất nhất vang lên sau đó ai nấy đều mau chóng bước ra ngoài.

Lại nghe Ý nhi hừ lạnh một tiếng. "Thế nào? Mới từ nơi của Cảnh vương thoát ra nay ngươi lại muốn nhốt ta vào cung?"

Long Kỳ Thiên tự biết tình hình không ổn liền hạ thấp ngữ điệu, phảng phất như đang cầu xin. "Ở lại đây với ta được không?"

"Tại sao ta phải ở đây cùng ngươi? Dựa vào cái gì phải ở cùng ngươi?" Thượng Quan Lưu Ý cả giận nói, tên khốn kiếp này, ngươi lại muốn làm gì?

"Ý nhi, không có ngươi ta phải sống thế nào đây?" Long Kỳ Thiên không biết xấu hổ nói, vừa nói vừa vùi đầu vào bụng Ý nhi cọ cọ hệt như một con khuyển.

"Long Kỳ Thiên..."

"Ý nhi." Long Kỳ Thiên ngắt lời y, nghiêm túc nhìn vào mắt y mà nói rằng. "Ở lại có được không? Tâm ý của ta ngươi vẫn chưa rõ hay sao? Ta là thật lòng, hứa với ta có được không?"

"..." Thượng Quan Lưu Ý chợt im lặng, trong lòng rất không tự nhiên. Nếu như nói trước đây là không có võ công bị hắn ép buộc vậy còn bây giờ... kỳ thật y cũng không thấy chán ghét, ngược lại còn có một cảm giác quen thuộc khi được bị người này chạm vào.

Nghĩ tới đây Thượng Quan Lưu Ý lại càng hoảng sợ, thói quen?

"Không phản đối vậy có nghĩa là đồng ý." Long Kỳ Thiên trong lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy Ý nhi do dự, hắn liền nghĩ tuyệt đối không để cho y nói "không". Trong lúc Thượng Quan Lưu Ý còn đang thất thần hắn đã nhào đến đẩy y nằm lên nhuyễn tháp, say đắm hôn môi. Người dưới thân mặc dù không mềm mại như nữ nhân nhưng cũng vô cùng mảnh khảnh, hắn tựa hồ xem như trân bảo mà nâng niu một cách cẩn trọng.

"Ta yêu ngươi, Ý nhi, Ý nhi, Ý nhi..." Hắn không ngừng gọi Ý nhi, cảm giác được người trong ngực lúc bị hắn đè xuống toàn thân cứng nhắc, nhưng sau khi nghe hắn gọi tên thì lập tức mềm nhũn, Long Kỳ Thiên nhất thời mừng rỡ không thôi.

"Ta thực sự rất thích ngươi, Ý nhi, ngươi cũng thích ta có được hay không?" Long Kỳ Thiên dụ dỗ, tay phải bắt đầu hướng xuống eo sờ soạng, thấy y không có phản kháng thì tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Y phục bất tri bất giác bị giải khai, thân thể người bên dưới hiện ra vô cùng xinh đẹp, Long Kỳ Thiên nhất thời bị kích động, máu sắc lang trỗi dậy.

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý khẽ rên một tiếng, chờ y kịp phản ứng thì đã có một vật cứng không ngừng chọt chọt vào hông khiến y nhất thời quýnh lên, hai tay túm lấy đầu của Long Kỳ Thiên vẫn còn đang vùi vào ngực y mút liếm. "A..." Âm thanh đáng xấu hổ không nghe theo sự áp chế của Thượng Quan Lưu Ý mà vọt ra khỏi miệng, trong khoảnh khắc cả người mềm nhũn, phảng phất như đã bị điểm huyệt đạo, một chút sức lực cũng không có, y cũng không biết tại sao lại phát triển đến tình trạng này, rõ ràng mới ban nãy còn nổi giận với hắn, sao bây giờ lại...

"Ngươi đủ rồi... ưm... Long Kỳ Thiên, ta cũng không... ưm..." Một dòng điện từ bụng dưới lan tỏa ra khắp toàn thân, y nhất thời có chút hoảng loạn không biết phải nói thế nào.

"Ý nhi cũng không có ghét ta đúng không?" Long Kỳ Thiên không ngừng thì thào, hắn cầm lấy tay của Ý nhi đưa lên miệng liếm láp, ánh mắt chứa đầy dục hỏa nhìn thẳng vào đôi mắt của Ý nhi, từ trong đôi mắt của y, hắn nhìn ra được một chút bấn an và giãy giụa, còn có... rõ ràng là do dự. Trong lòng hắn biết, cần phải tiếp thêm lửa thì mới được.

Long Kỳ Thiên cũng không biết nói những lời buồn nôn, chỉ là đem những suy nghĩ chất chứa trong lòng biểu lộ cùng y, sau đó hắn kề sát bên tai Ý nhi thổi khí, biết Ý nhi xấu hổ hắn lại càng nổi hứng muốn trêu chọc, ý đồ làm cho y trở nên lúng lúng, trong lúc mê mang sẽ tự ký vào khế ước bán thân.

Còn không thì coi như hắn bán mình cho y cũng được. Long Kỳ Thiên không biết xấu hổ thầm nghĩ.

"Ngươi... không được làm loạn... ta hiện tại... ưm... sẽ không cho ngươi chạm vào..." Thượng Quan Lưu Ý lên tiếng cảnh cáo, thế nhưng một chút tính uy hiếp cũng không có, ngược lại càng khiến cho tâm can của Long Kỳ Thiên thêm ngứa ngáy.

Thượng Quan Lưu Ý âm thầm vận khí, nội lực ở trong tay ngưng lại thành băng trùy tử, thấy Long Kỳ Thiên hoàn toàn không sợ thì tâm trạng liền quýnh quáng mà đâm vào bả vai hắn, nghe được Long Kỳ Thiên kêu một tiếng, Thượng Quan Lưu Ý ngược lại bị hù cho giật mình.

"Ta cũng sẽ không buông tay." Long Kỳ Thiên hung hăng nói, sau đó ngẩng mặt thách thức, biểu tìnhcực kỳ vô lại. "Ngươi đánh đi, đánh đi, đánh chết ta đi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tay."

"Ta... sẽ không lưu tình... ngươi tránh ra... ưm..." Trên lưng bị nhéo một cái, không đau nhưng địa phương bị chạm đến như có một dòng điện chạy qua khiến y toàn thân run rẩy.

Chết tiệt... Tại sao lại như vậy? Ý nhi có chút hoảng hốt, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác kỳ quái.

"Ý nhi, ngươi cũng yêu thích ta mà đúng không?" Lời nói mang theo giọng mũi nồng đậm, lại nghe như có một chút trêu đùa. Thượng Quan Lưu Ý chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng quẫn bách, nhưg cũng không phải cảm giác bị vũ nhục, đối với y mà nói, người nam nhân này cũng không phải không thể tiếp nhận.

"Ưm..." Ý nhi không ngừng vặn vẹo, cả người khó chịu bức bối, thân thể nổi lên một tầng phấn hồng, dáng vẻ càng thêm mê người. Long Kỳ Thiên lật Ý nhi nằm sấp lại, thoáng chốc, hình ảnh một con phượng hoàng vô cùng sống động hiện ra dọc theo sống lưng, lông vũ chập chờn ẩn hiện, cảnh sắc cực kỳ có sức lay động.

"Ý nhi."

Thượng Quan Lưu Ý cảm nhận được thân thể của nam nhân đang dán lên lưng mình, phần da thịt tiếp xúc như có lửa thiêu đốt, y thậm chí hoài nghi da dẻ đã bị phỏng nặng.

"Ý nhi, ta muốn vào bên trong ngươi!" Long Kỳ Thiên âm thanh cực kỳ nhẫn nại từ phía sau truyền đến khiến Thượng Quan Lưu Ý một trận hoảng hốt.

"Ưm... đừng..." Y muốn né tránh thế nhưng hai tay đều bị hắn chế trụ, trong nhất thời y có cảm giác cho dù mình có vùng vẫy thế nào cũng sẽ không thoát được người nam nhân này. Có thể y đối với người nam nhân này... cũng đã sinh ra một loại tình cảm tương tự.

"Ưm... đừng mà... đừng..." Trong phòng một mảnh xuân sắc vô biên...

Hết chương 64

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi