"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, Thượng Quan Lưu Ý ở trong cung nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật tôn quý nhất. Mặc kệ cái gì cung cái gì điện, cho dù là người bên cạnh Hoàng đế cũng phải nể mặt y vài phần.

Tất cả là vì Hoàng đế ngày càng sủng ái Thái tử điện hạ, quả thật dung túng đến cực điểm, phàm chỉ cần là lệnh của Thái tử thì so với thánh chỉ không có gì khác biệt, mà ngay cả thái giám tâm phúc bên cạnh Hoàng đế cũng ngầm biết một bí mật: Hoàng thượng vốn không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nhân sinh khổ vì sinh lão bệnh tử, mà tuổi già sợ nhất cũng chỉ có một chữ "bệnh", cho dù là thiên tử cũng không thể thoát khỏi số kiếp.

Hiện tại trong cung còn ai lạ gì thái độ của Thái tử điện hạ đối với người ở Tê Phượng điện kia. Ai da, chỉ cần vị kia nói một câu, không chừng điện hạ sẽ móc luôn trái tim mà dâng lên ấy chứ.

Vì vậy mọi người nghiệm ra được một chân lý: Hoàng thượng sủng ái Thái tử, Thái tử sủng ái Thượng Quan cung chủ, suy ra địa vị của Thượng Quan cung chủ còn cao hơn cả Thái tử và Hoàng thượng, vì vậy... y ở trong cung đã trở thành người quyền lực nhất.

Lại nói mùa đông khắc nghiệt đã tới, bảo vật chống lạnh của vị kia chính là da hồ ly, thứ này cho dù ngàn vàng cũng khó mua được. Kết quả vừa bước vào Tê Phượng điện nhìn một cái, khắp mặt đất đều phủ kín lông chồn trắng tuyết, một chút cũng không pha lẫn tạp sắc, có thể nói là xa xỉ tận cùng.

Thái tử điện hạ đã gom toàn bộ da hồ có trong quốc khố bao năm qua đến Tê Phượng điện, thậm chí chiếc áo choàng đang khoác trên người của Thượng Quan cung chủ cũng chính là tấm da hồ quý hiếm nhất do Long Kỳ Thiên đích thân đi săn về, mũi tên là được nhắm thẳng vào mắt, trên tấm da hồ không hề lưu lại bất kỳ vết tích nào.

Trong những ngày mùa đông, Thượng Quan Lưu Ý sợ lạnh vô cùng, bên trong Tê Phượng điện đốt mấy chậu than, không khí ấm áp như mùa xuân. Thượng Quan Lưu Ý ở trong phòng khoác áo da hồ, tóc đen xõa dài, chân ngọc dẫm lên thảm lông, dáng vẻ phong tình vô hạn, thoạt nhìn như một con yêu hồ ngàn năm, tuyệt sắc khuynh thành, mị hoặc nhân gian, thật khiến người ta ngay cả linh hồn cũng muốn vì y từ bỏ.

Đôi chân trần đạp lên thảm lông mềm mại, y vừa đọc sách vừa nhấp một ngụm trà thơm, trên bàn có bày sẵn huân hương, chính là mùi hương mà y thích nhất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh từ đâu xông thẳng vào mặt, Thượng Quan Lưu Ý sợ run cả người, thân thể bất ngờ bị nhấc lên sau đó được một đôi tay mạnh mẽ ôm vào ngực.

Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, y thầm nghĩ: Người này võ công lại tiến thêm một bậc khi nào?

"Ai, lạnh quá, đông chết ta rồi." Long Kỳ Thiên vừa nói vừa uống cạn chén trà trong tay Thượng Quan Lưu Ý.

Thượng Quan Lưu Ý bị hắn chọc giận, chỉ hận không thể đem chén trà đập lên đầu hắn, tên nam nhân này ngày càng vô lại.

"Hắc hắc, cho ta sưởi ấm một chút!" Long Kỳ Thiên nở nụ cười xấu xa, đem hai bàn tay lạnh buốt luồn vào trong tấm áo da hồ của Thượng Quan Lưu Ý.

"A..." Thượng Quan Lưu Ý bị lạnh suýt chút nữa nhảy dựng lên, y tức giận đạp Long Kỳ Thiên, thân thể bắt đầu giãy giụa.

Dạo này Long Kỳ Thiên rất thích nhìn bộ dáng Ý nhi tức giận, trước kia hắn cứ sợ Ý nhi sẽ bỏ đi, không thèm quan tâm hắn, hiện tại những lo lắng này cũng dần biến mất, hắn nhìn ra được Ý nhi cũng yêu hắn, kết quả nhìn Ý nhi tức giận tự nhiên lại biến thành một loại hưởng thụ, nhìn "tiểu sóc" ở trong lòng bàn tay hắn nhe răng trợn mắt quả thực vô cùng thú vị.

Vì vậy Long Kỳ Thiên hung hăng ôm lấy Ý nhi, nhắm ngay gò má hôn xuống, chỉ nghe "chụt" một tiếng, âm thanh quả thật khiến người thỏa mãn.

"Ngươi lại muốn cái gì đây..." Thượng Quan Lưu Ý đỏ mặt, hai má phình ra, cực kỳ giận dữ.

"Hắc hắc." Long Kỳ Thiên đắc ý cười, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, từ phía sau biến ra một cành mai, sau đó đem vật quý dâng lên trước mặt Ý nhi.

Một cành hoa nho nhỏ màu hồng nhạt cực kỳ đáng yêu, Thượng Quan Lưu Ý trông thấy hai mắt liền sáng lên, rõ ràng là rất yêu thích. Nhưng y lại giả vờ không muốn tiếp nhận, biểu tình như thể "Ta vẫn rất giận, ngươi có làm gì cũng vô dụng".

"Ý nhi?" Long Kỳ Thiên nhỏ giọng như đang dỗ dành một tiểu hài tử. "Đẹp không? Trưng ở trong phòng được không?"

"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý nghiên đầu sang một bên, không nói được cũng chẳng bảo không.

"Hả? Ý nhi không thích? Vậy làm sao bây giờ? Xem ra mai viên ta cho người làm đã uổng công vô ích, chi bằng cứ đốn bỏ hết đi, ngược lại chỉ thương cho mấy bông hoa này." Long Kỳ Thiên ra vẻ thương cảm nói.

"Mai viên cái gì?" Thượng Quan Lưu Ý nhíu mày, y rất không thích kiểu dụ dỗ con nít này, thái độ cường điệu của hắn nhìn thật muốn cho ăn đòn.

"Thì chính là mai viên ta đặc biệt làm cho ngươi, bên trong trồng đầy hoa mai, cả một một vườn xuân sắc vô cùng tươi đẹp nha. Ý nhi, chờ đến ban ngày chúng ta sẽ đi dạo mai viên được không?" Long Kỳ Thiên cười nói.

Thượng Quan Lưu Ý bĩu môi giận dỗi. "Ai thèm đi dạo cùng ngươi?"

"A?" Long Kỳ Thiên cười cười, mắt vẫn quan sát mị thái của Ý nhi, trong lòng tự nhủ: bộ dáng này của Ý nhi quả thật rất đáng yêu. Thượng Quan Lưu Ý gần đây tựa hồ trong lúc lơ đãng ngày càng thích làm nũng, được Long Kỳ Thiên dỗ dành thì biểu tình giống hệt một đứa trẻ.

Cái này có thể xem là sức mạnh của ái tình.

"Hoàng huynh, hoàng huynh." Không khí đang ngọt ngào thì đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt, bé con thân hình trắng trẻo phấn nộn chạy xộc vào, xung quanh còn có rất nhiều vú em đi theo canh chừng nó, vật nhỏ khả ái bổ nhào vào lòng của Ý nhi không ngừng cọ cọ.

"A..." Thượng Quan Lưu Ý bị một đứa nhỏ không biết ở đâu nhào vào lòng, cả người thoáng chốc cứng đờ. Long Kỳ Thiên nãy giờ vẫn ôm chặt Ý nhi nên hắn cảm giác được rất rõ y đang nổi da gà, toàn thân đều cứng nhắc.

Long Kỳ Thiên tới giờ mới phát hiện, Ý nhi không sợ trời không sợ đất cư nhiên lại sợ một tiểu hài tử, càng mềm mềm nộn nộn, nhỏ nhắn đáng yêu lại càng khiến cho Ý nhi lúng túng. Phản ứng này của Ý nhi quả thật đáng yêu đến cực điểm, vì muốn được nhìn lâu một chút mà Long Kỳ Thiên thậm chí nén xuống bất mãn khi bị người khác tranh giành tình cảm.

Bé con này chính là hoàng đệ của Long Kỳ Thiên, tam hoàng tử Long Cẩm, nhũ danh Đoàn Đoàn, Long Kỳ Thiên mỗi lần chơi với nó đều hay gọi đùa là "cổn cổn", cũng bởi vì thân hình nó tròn vo lăn lốc như một khồi cầu di động.

"Long cổn cổn, đệ lại trốn học đúng không?" Long Kỳ Thiên nhướn mi, làm bộ nổi giận.

Bé con tròn vo đầu tiên là trừng mắt giận dữ liếc nhìn vị hoàng huynh chính thống của nó, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu. "Đệ không có." Sau đó chớp chớp chớp hai mắt đáng thương nhìn Thượng Quan Lưu Ý để cầu được vuốt ve an ủi, hai mắt sáng rực, cái miệng nhỏ dẫu lên.

Thượng Quan Lưu Ý toàn thân căng cứng đến lợi hại, trời biết y vô cùng chán ghét loại tiểu động vật mềm mại như thế này, cảm giác mong manh yếu ớt như thể đụng nhẹ vào cũng sẽ làm nó tổn thương, thực sự rất dọa người. Nói tóm lại trời sinh y vô pháp ứng phó với loại tiểu động vật này.

Vì vậy Thượng Quan Lưu Ý bắt đầu nhích ra xa một chút, trừng mắt nhìn tiểu quỷ này, uy hiếp nói. "Đừng tới đây, tới nữa ta sẽ ném ngươi ra ngoài!"

Thượng Quan Lưu Ý nghiêm mặt hù dọa bé con, ngữ khí có chút hung dữ, vẻ mặt bất thiện. Chính là bé con trời sinh mẫn cảm, nó cũng không phân biệt được lời Ý nhi nói là thật hay giả, vì vậy liều mạng cuộn tròn vào lồng ngực của Ý nhi, ôm y không chịu buông tay nói. "Hoàng huynh, hoàng huynh, đừng ném Đoàn Đoàn ra ngoài."

Thượng Quan Lứu Ý xém chút hóa đá, cố tình muốn đẩy nó ra, chính là vừa đụng tới da thịt mềm nhũn của nó thì cảm giác tay chân cũng mềm nhũn theo, y liền nhanh chóng thu tay về, cục thịt tròn vo này quả thật đáng ghét.

"Tiểu quỷ, ta không phải hoàng huynh của ngươi, hoàng huynh của ngươi là hắn kìa." Nói xong liếc mắt về phía Long Kỳ Thiên.

"Không đúng, huynh mới chính là hoàng huynh." Long Cẩm bắt đầu khóc lóc om sòm, bản lĩnh lớn nhất của trẻ con chính là như vậy, không bao giờ chịu nói lý lẽ.

"A!" Thượng Quan Lưu Ý toàn thân nổi cả da gà, lông tơ khắp người cũng dựng đứng. Bộ dạng chẳng khác nào một con chuột nhỏ lông mao dựng đứng, đang run sợ trước một con mèo, biểu cảm vô cùng đáng yêu.

"Long cổn cổn, mau buông ra!" Long Kỳ Thiên nghiêm mặt xách cục thịt tròn vo lên, kết quả, một lớn một nhỏ bắt đầu giằng co. Đừng thấy bé con nộn nộn đáng yêu mà lầm tưởng, một khi đã nổi giận thì cao thủ đệ nhị như Long Kỳ Thiên cũng phải chịu thua, Long Kỳ Thiên bị nó dùng móng vuốt cào cho một cái thì lập tức kêu ngao ngao. . Đam Mỹ Hài

Thượng Quan Lưu Ý vừa thấy bé con rời khỏi mình liền lập tức nhảy xuống giường bỏ chạy.

Vì vậy bé con lại bắt đầu trò chơi, Thượng Quan Lưu Ý dùng kinh công chạy trốn, bé con không biết mệt mỏi đuổi theo. Tê Phượng điện lập tức trở nên náo nhiệt, vì vậy mọi người đều biết, bảo bối của Thái tử điện hạ rất yêu thích tiểu hoàng tử, vì vậy tiểu hoàng tử ở trong cung nghiễm nhiên trở thành người tôn quý thứ hai, so với Thái tử điện hạ còn muốn trọng yếu hơn.

"A... Long Kỳ Thiên, ngươi mau bắt nó lại cho ta!" Thượng Quan Lưu Ý kinh hãi không ngừng la to, bé con lại không ngừng ôm lấy chân y, nước miếng nhiễu xuống ướt cả tấm áo da hồ...

"Tiểu quỷ!" Long Kỳ Thiên cũng gia nhập cuộc chiến, vì vậy bé con rất nhanh liền bị ném về lớp học.

Long Kỳ Thiên ôm Ý nhi vào ngực nói. "Tiểu quỷ này một chút cũng không biết nghe lời, nên để cho thái phó dạy dỗ nó một phen."

Thấy Ý nhi đang nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy dò xét, Long Kỳ Thiên lại nói. "Ý nhi thấy Long Cẩm thế nào? Sau này có thể làm chuyện lớn không?"

"Hả?" Ý nhi nghi hoặc nhìn hắn, ý tứ như muốn hỏi: Ngươi muốn huấn luyện nó? Chính là để...

"Phải." Long Kỳ Thiên cười nói. "Tính ta đã quen tự do tự tại, không chịu được mỗi ngày phải giam mình trong chốn hoàng cung này, huống chi... hắc hắc, Ý nhi, hai chúng ta sau này sẽ cùng nắm tay đi ngao du khắp thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ, ngươi thấy thế nào?"

"Ngươi nói cái gì?" Thượng Quan Lưu Ý thụi cho hắn một quyền, đỏ mặt.

Bất quả tiểu hoàng tử hãy còn nhỏ, chờ nó trưởng thành còn phải mất một ít thời gian. Điều này làm cho một số người không thể kiên nhẫn, gần đây đã bắt đầu có đại thần dâng tấu hối thúc hắn phải nạp phi, sau này nếu làm Hoàng đế, tam cung lục diện cho dù Long Kỳ Thiên không muốn thì triều thần nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chính là Long Kỳ Thiên vừa nghe liền lạnh mặt cười nói. "Chư vị đã quên lời tiên đoán năm đó rồi hay sao?"

Long Kỳ Thiên khi nói ra những lời này, biểu tình có chút thần bí khiến triều thần sợ tới mức run rẩy không thôi. Tuy nhiên vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định. "Phượng... vị kia nhất định có thể trợ giúp cho Thái tử nhưng dù sao "vô hậu" cũng phạm vào một trong ba tội bất hiếu, thiên hạ này tóm lại là..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Long Kỳ Thiên đã cắt ngang, hắn lạnh giọng nói. "Vị đại nhân này, những lời này ở chỗ ta nói cũng không sao, bất quá nếu truyền ra ngoài coi chừng không giữ được cái đầu."

Nói xong liền đem chén trà trong tay bóp nát. Vì vậy mọi người thầm rút ra kết luận: Một là vị kia rất ghen tuông, chyện nạp phi không thể nhắc lại. Hai, có được phượng hoàng sẽ có được thiên hạ, thiên hạ mấu chốt chính là phượng hoàng, nếu như phượng hoàng tức giận bay đi, thiên hạ không còn thì cần người kế tục để làm gì? Vì vậy chuyện này mới được lắng xuống.

Lại nói, Long Cẩm gần đây rất vui vẻ, bởi vì các vị đại thần ai nấy đều rất yêu mến nó, có đồ ăn gì ngon đều dâng lên cho nó, vì vậy thân hình bé con ngày càng mũm mĩm ra, riêng vị hoàng huynh xấu xa kia chỉ toàn bắt nạt nó, sáng nào cũng bắt nó dậy sớm luyện công, bé con thề với lòng khi nào lớn bằng hắn sẽ không cho hắn ăn điểm tâm, sẽ khi dễ ngược lại hắn.

Về phần nghĩa phụ của Long Kỳ Thiên và cô cô của Thượng Quan Lưu Ý, hai người tình cảm bao năm qua vẫn chưa từng thay đổi, kẻ trốn người truy, hạnh phúc mỹ mãn...

Toàn văn hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi