Liễu Hà là omega, đã kết hôn.
Thất Tịch năm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của cậu và chồng, cậu tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, mặc bộ đồ mà cậu đã mua từ trước, cậu với trái tim nhỏ bé của mình quỳ trên ghế sofa, chờ khi chồng vừa mở cửa ra mình sẽ nhào tới.
Một tiếng trôi qua. Hai tiếng trôi qua. Cậu ngủ thiếp đi.
Cậu từ từ tỉnh dậy, nhẹ nhàng lau nước bọt, liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã 11:15, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, trong nhà vẫn chỉ có một mình cậu.
Cậu gọi điện cho chồng, gã nghe máy, thô lỗ hỏi có chuyện gì. Còn có âm thanh gõ bàn phím làm nền.
Chồng cậu vẫn còn ở công ty.
Cậu tưởng tượng hình ảnh chồng mình kẹp điện thoại bằng tai và vai, hai tay gõ bàn phím, không nhịn được hỏi: "Tối nay anh tăng ca à?"
"Đang tăng ca, ngày nào mà không tăng ca."
"Ồ... Vậy anh nên về ngủ sớm một chút..." Liễu Hà buồn bã nói.
"Tối nay tôi có thể ngủ ở công ty. Đừng chờ tôi. " Chồng cậu nói xong liền cúp điện thoại.
Liễu Hà thấy điện thoại phát ra tiếng "tút tút", sắc mặt cậu suy sụp hẳn.
Cậu đã không gặp chồng mình gần một tháng rồi.
Cậu biết trong mắt chồng chỉ có công việc, lúc trước cha mẹ cậu cũng vì chuyện này nên mới gả cậu cho chồng. Chồng cậu cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, khi công ty của họ gặp khủng hoảng, chồng cậu làm việc ngày đêm suốt ba tháng, biến công ty từ lỗ thành lãi, hơn nữa còn làm ăn phát đạt hơn trước.
Cậu yêu chồng không phải vì điều này, mà là vì chồng cậu đẹp trai.
Trẻ tuổi, đẹp trai, có năng lực, hơn nữa các ngón tay cũng rất dài.
Lúc mặc vest lưng vừa thẳng vừa đẹp.
Nghĩ qua nghĩ lại một hồi cậu liền thấy đói, thấy còn thời gian cậu liền lấy cái áo khoác mặc vào, chuẩn bị đem cơm cho chồng.
Công ty là của gia đình họ, nên cậu có thẻ ra vào cao cấp, cho phép cậu đi từ bãi đậu xe lên tới phòng của chủ tịch mà không có ngăn cản nào.
Khi đi đến cửa, cậu đi chậm lại và lén mở cửa ra vì muốn cho chồng một bất ngờ.
Không ngờ bên trong lại phát ra những âm thanh không thể chịu nổi.
Cậu nhìn thấy hai bàn tay sơn móng màu đỏ đang ôm lấy tấm lưng yêu quý của mình, hai chân mang tất thủy tinh vòng qua hai tay của chồng cậu, một chiếc giày cao gót đính kim cương giả bị hất văng sang một bên, chiếc còn lại theo động tác của chồng cậu mà lên lên xuống xuống.
"A, thật thoải mái. Ưm... Sâu hơn một chút..."
Đó là chồng cậu và cô gái ở quầy lễ tân.
Quầy lễ tân...
Cũng không đẹp bằng cậu, nhưng khi chồng cậu ở bên cậu, gã luôn bày ra vẻ mặt vô cùng uất hận chứ không buông thả thoải mái giống như ở cạnh ả ta.
Cậu lùi lại hai bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chân chạy xuống dưới lầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Con mẹ nó Khương Hạo! Anh là thằng mất dạy, là đồ không biết xấu hổ, đồ dưa chuột thối!
Xem sau này tôi sẽ trị anh thế nào!
Cậu chạy suốt một quãng đường, trong lúc chạy thì cậu bị rơi mất một chiếc giày. Đến khi bàn chân bắt đầu đau thì cậu mới dừng bước. Cậu giơ chân lên nhìn thì thấy lòng bàn chân mình bị rách một miếng da, cậu không chạy nữa, sau đó cậu phát hiện mình đã đứng trên một con phố hai bên đều là quán bar nên cậu bước vào đại một quán.
Thất Tịch, không thể lãng phí ngày lễ này bằng những cuộc cãi vã hay nước mắt được.
Cậu gọi một dãy rượu đắt tiền, mới uống ba ly mà cậu đã quên mất tên họ của mình, bước lên sàn nhảy rồi hét to một câu.
"Mọi người, hôm nay tôi sẽ mời rượu mọi người, chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ, sớm sinh quý tử, vạn sự như ý!"
Sau khi nhận được sự reo hò và vỗ tay của những người trong bar, cậu trở nên dũng cảm hơn, khoanh tay rồi hét lên: "Gọi cho tôi những nha tử* đắt nhất trong quán bar của các người."
*Ý chỉ cả nam và nữ, là những người làm công việc tiếp khách trong quán bar
Đây là một quán bar cao cấp khá nổi tiếng. Quán bar thuộc đẳng cấp cho dù có hét giá đến 300 vạn* cũng không có một nha tử nào cả.
*3.000.000 Nhân dân tệ = 9.904.499.166 Đồng
Hơn nữa, cho dù thật sự có nhưng cũng rất khó để gọi ra.
Thấy cậu đã say khướt, còn làm mất một chiếc giày, nhưng quần áo trên người của cậu lại rất đắt, nhìn qua có thể thấy được đó không phải là người có thể tùy tiện đánh, quản lý quán bar nháy mắt một cái, mấy nhân viên phục vụ liền cười hì hì vây quanh cậu, chuẩn bị đem cậu đi.
Đúng lúc này, ở trong gốc có một đôi mắt đã theo dõi cậu từ lâu bỗng nhiên hơi nheo lại.
"Vật nhỏ này trong rất thú vị."
"Cậu nhìn trúng rồi à?"
"Đúng vậy, cậu ấy sẽ thuộc về tôi."
Người đàn ông từ từ đứng dậy sau đó đi về phía Liễu Hà.
Liễu Hà hơi choáng váng, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng tinh xảo của người đàn ông đang đi về phía mình, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
Chuyện sau đó Liễu Hà không nhớ rõ nữa.
Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên giường của khách sạn, người đàn ông giúp cậu cởi giày, hình như đang bôi thuốc lên lòng bàn chân bị rách da của cậu.
Không lâu trước đây, Khương Hạo cũng từng làm như vậy.
Khi cậu leo núi đến mệt mỏi, cậu ngồi trên tảng đá, gã quỳ một bên xoa xoa chân cho cậu. Gió thổi nhẹ qua mái tóc của Khương Hạo, Khương Hạo ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt gã còn trong trẻo hơn so với những đám mây trên trời.
Liễu Hà bàng hoàng ngồi dậy, mặt tươi cười hướng về phía người đàn ông đang cởi áo khoác ở trước mặt, cậu để lộ cái qu@n lót ren bên trong.
"Ông xã... quà Thất Tịch..."
Cậu nhào lên người người đàn ông đang hoang mang trước mặt mình, sau đó dán môi mình lên môi của người đó.