NHÂN SINH BẤT SÁCH

Trợ lý đưa Liễu Hà đến văn phòng rồi đi ra ngoài. Liễu Hà đặt đồ trong tay xuống, ngồi trên ghế sô pha một lát, cậu quay đầu nhìn xung quanh, muốn xem trong phòng làm việc của Khương Hạo có camera giám sát hay không.

Cậu nhớ rõ khi mình và những người khác đi đến phòng giám sát xem camera thì trong đó không có camera trong văn phòng của Khương Hạo. Nghĩ lại cũng đúng, Khương Hạo muốn làm chuyện đó trong văn phòng của mình chắc chắn là do không muốn để lại cho người khác bằng chứng.

Khương Hạo muốn cậu chờ, vậy thì cậu ngồi chờ gã vậy, ngồi một lúc thì cậu xác định ở ngoài cửa không có động tĩnh gì, liền đứng dậy bắt đầu đi đi lại lại.

Cậu cảm thấy mình có thể tra được một ít manh mối liên quan đến cô gái trong mơ kia từ chỗ Khương Hạo. Tốt nhất là nên đi tìm hồ sơ nhân sự. Trong công ty có mấy trăm người, hồ sơ do bộ phận nhân sự quản lý, nhưng tài liệu thì được lưu trữ trong hệ thống, máy tính của Khương Hạo chắc là sẽ có quyền xem.

Cậu to gan bật máy tính của gã lên. Lúc hai người còn yêu nhau mặn nồng, cậu thường xuyên đến văn phòng của Khương Hạo quấn lấy gã, Khương Hạo từng vừa ôm cậu vừa làm việc, lúc đó cậu có nhìn thấy mật khẩu máy tính của Khương Hạo.

Nghĩ đến đây cậu bắt đầu nổi da gà.

Khương Hạo có bị ngốc không? Gã muốn làm gì đó thật k1ch thích nhưng cô gái kia chỉ có thể được coi là cấp dưới của cấp dưới.

Cậu nhanh chóng mở máy tính, truy cập vào hệ thống hồ sơ nhân sự bắt đầu tìm kiếm, đồng thời lắng nghe tiếng nói ở cửa, cậu nghĩ nếu bây giờ Khương Hạo mở cửa bước vào thì cậu nên lấy cớ gì để đối phó đấy.

Đúng rồi, cứ làm ầm ĩ lên, cứ giả vờ như chuyện lúc trước vẫn chưa kết thúc, nói muốn sa thải cô gái kia.

Cậu vừa nghĩ, vừa nhanh chóng nhìn qua ảnh hồ sơ của hàng trăm nhân viên trong công ty. Hồ sơ của tổ nghệ thuật trong 10 năm trở lại đây chỉ có 50 người, chưa tới hai phút đã xem xong nhưng cậu không tìm thấy người mình cần tìm. Cậu lo lắng tiếp tục xem lại một lần nữa, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Khương Hạo đã xóa hồ sơ rồi sao, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, trán cậu sắp chảy mồ hôi.

Đúng lúc này, Liễu Hà nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cậu vội vàng tắt máy, trong lúc lúng túng cậu đụng ngã khung ảnh mà Khương Hạo đặt trước màn hình máy tính. Khung ảnh có hai lớp, lớp bên ngoài là hình ảnh Khương Hạo ôm cậu, sau khi bị cậu đụng ngã, một tấm ảnh khác từ trong khe hở trượt ra. Trong ảnh là hình ảnh Khương Hạo ôm cô gái tóc dài của tổ nghệ thuật, hai trường ngồi trên tảng đá trước cổng trường đại học.

"A!" Liễu Hà ngạc nhiên hét lên.

Khương Hạo nghe được tiếng hét của Liễu Hà, gã bước nhanh đến văn phòng của mình, đưa tay mở cửa.

Gã đi vào phòng làm việc, phát hiện Liễu Hà luống cuống tay chân và hộp giữ nhiệt đang ngã xuống sô pha. Nhìn thấy gã đi vào, Liễu Hà hoảng hốt nhìn về phía gã, miệng nói: "Tôi chỉ muốn nếm thử xem nó còn nóng hay không. "

Là cháo hạt sen táo đỏ, được đặt trong một hộp giữ nhiệt nên chắc chắn là còn nóng.

Gã liếc nhìn ghế sofa, cau mày, mở miệng nói: "Em không bị phổng là tốt rồi."

Khương Hạo nhìn mấy giọt nước văng lên người Liễu Hà, gã đi lấy khăn giấy, gã định giúp Liễu Hà lau sạch một chút nhưng Liễu Hà đã nhanh chóng đi tới, nhận lấy khăn giấy từ trong tay gã, lau sơ qua cho mình rồi khom lưng lau ghế sofa.

Liễu Hà không nắm lấy cơ hội này để làm nũng, Khương Hạo có hơi không quen.

"Để tôi đi." Khương Hạo nói.

Thôi đi, nếu như gã lau chắc chắn gã sẽ thấy cháo không nóng một chút nào. Liễu Hà chạy đi lấy thùng rác, lau hai ba lần là đã sạch cháo, vừa lau vừa cố gắng bình tĩnh lại.

"Việc còn lại cứ để trợ lý làm là được rồi." Khương Hạo nhìn cậu, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình, "Em đến đây, đợi tôi thêm hai phút nữa, tôi sẽ dẫn em ra ngoài ăn tối. "

Thấy Khương Hạo muốn mở máy tính, Liễu Hà nóng nảy, nếu bây giờ để Khương Hạo mở máy tính, gã nhất định sẽ phát hiện trình tắt máy của hệ thống vẫn chưa hết.

"Ăn tốt cái gì mà ăn tối!" Liễu Hà ném khăn giấy trong tay xuống đất, nói, "Ăn gió Tây Bắc* đi! "

*không ăn gì, ngáp gió

Khương Hạo dừng bước, nghi ngờ nhìn cậu.

Cậu nhất thời không nói được lời nào, đành phải dậm chân đi ra ngoài. Quả nhiên, sau khi do dự vào giây, Khương Hạo vẫn đuổi theo.

"Em lại nổi giận cái gì?"

Khương Hạo đi theo sau cậu.

"Tôi không muốn chờ đợi nữa! Cũng không muốn nhìn thấy mặt anh!" Cậu thốt ra hai câu.

Khương Hạo tự động kết nối logic, gã cho rằng Liễu Hà vốn định đem đồ ăn tới để chuộc lỗi, nhưng chờ mãi mà không thấy gã tới, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hơn nữa cháo cũng đã đổ hết nên cậu mới tức giận.

Gã bước nhanh hai bước, nắm tay Liễu Hà, ôm cậu vào trong ngực. Thân thể và sức lực của Liễu Hà rất nhỏ nên lập tức nằm gọn trong vòng tay của Khương Hạo. Gã vươn tay ôm lấy cậu, bất đắc dĩ thở dài, trên gương mặt lạnh lùng thường ngày của gã có một nụ cười.

"Vậy thì không đợi nữa, đi ăn bây giờ."

Lồ ng ngực Khương Hạo rất ấm áp, đôi mắt sâu thẩm của gả dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ. Liễu Hà nhìn khóe mắt gã, bỗng nhiên cảm thấy hơn ớn lạnh.

Người đàn ông này là một ác quỷ.

Có lẽ biểu cảm của Liễu Hà quá bi thương nên Khương Hạo có chút cảm động, gã cúi đầu hôn lên trán cậu.

"Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Ngoại trừ công việc thì trong mắt tôi chỉ có một mình em. Em xinh đẹp, hào phóng, đáng yêu, nhiệt tình, em là vợ tôi, là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp, không ai có thể sánh bằng em."

Liễu Hà nhíu mũi, nhịn không được hừ một tiếng: "Cô gái ở quầy lễ tân..."

"Tại sao em cứ nghi ngờ tôi với cô ấy vậy, cô ấy là beta, không có chút hấp dẫn gì với tôi cả."

Liễu Hà cúi đầu, cười nhạo mình cho đến phút giây này vẫn mong người đàn ông này nói ra sự thật cho cậu. Cậu không muốn nghe Khương Hạo tiếp tục diễn nữa, liền giả bộ như mình đã được dỗ dành, cậu chui rút vào trong lồ ng ngực của Khương Hạo. Cằm Khương Hạo đặt trên đỉnh đầu cậu, âu yếm vuốt v e cậu. Đôi mắt cậu mở trừng trừng ra, ngón tay cũng siết chặt lại.

"Khụ khụ."

Trong lối đi có người ho một tiếng.

Hai người vội vàng tách ra.

Là một nhân viên vệ sinh, người đó đẩy xe rác từ trong thang máy ra, hình như là tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, đành phải lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

Khương Hạo chỉnh lại cổ áo, dắt Liễu Hà rời đi. Liễu Hà khi đi qua nhân viên dọn vệ sinh có liếc mắt qua nhìn người đó một cái, phía dưới cái mũ là một đôi mắt rất quen thuộc.

Là Tiêu Cảnh!

Cậu nhịn không được quay đầu nhìn hắn. Cậu thấy Tiêu Cảnh đang cải trang, hắn mặc bộ quần áo màu cam, trên mặt có râu, không biết hắn dùng cách nào mà có thể đè nén pheromone, thân hình gầy gầy, hắn hơi khom lưng nên nhìn có hơi thấp, trông cũng không khác gì một nhân viên vệ sinh bình thường.

Tiêu Cảnh nhìn Liễu Hà quay đầu lại nhìn hắn, hắn nháy mắt với Liễu Hà.

Thám tử này đương nhiên rất được việc! Liễu Hà trong lòng mừng rỡ.

"Làm sao vậy?" Khương Hạo hỏi cậu.

"Ồ." Liễu Hà phản ứng lại, sờ sờ cổ, "Tôi đang suy nghĩ không biết mình có cầm theo túi xách hay không. "

Khương Hạo lắc lắc túi xách trong tay: "Ở trong tay tôi. "

Liễu Hà ngẩng đầu nhìn Khương Hạo với vẻ mặt tươi cười thoải mái, Khương Hạo thấy vậy nhịn không được nhéo nhéo mặt cậu một cái.

"Tiểu Hà vẫn hợp với việc cười hơn. Đừng suy nghĩ lung tung, mỗi ngày đều vui vẻ như vậy thì tốt biết mấy. "

"Hì hì."

"Em muốn ăn gì?"

Thang máy đến, cả hai đi vào thang máy, bóng dáng người nhân viên dọn vệ sinh dần dần biến mất sau cửa thang máy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi