Hàn Chí Dương bây giờ mới yên tâm, gật nhẹ đầu một cái, rồi đi tới đứng cạnh chiếc xe hơi tựa lưng vào đợi.
Lục An Kỳ đợi cho Hàn Chí Dương rời đi, mới lịch sự lên tiếng trước.
"Cô Tử tìm tôi có việc sao?"
Tử Nhiễm nhẹ gật đầu, mỉm cười thật tươi, nói.
"Ừm, tôi tới đây trước là muốn nói với cô một tiếng, thật xin lỗi, vì đã làm cho cô và Dương không vui, còn việc thứ hai là.."
Tử Nhiễm nói tới đây, gương mặt treo lên một nụ cười mang đầy hạnh phúc, nói tiếp.
"Tôi đã có thai rồi."
Lục An Kỳ vừa nghe xong năm chữ này, tay cầm túi xách có chút siết chặt lại, sau đó nhanh chóng chấn định tinh thần, kéo khoé môi nâng lên một nụ cười gượng gạo "à." một tiếng, sau đó nói: "Chúc mừng cô, đã làm mẹ rồi."
Ách, Tử Nhiễm không phải điên rồi chứ? Lại đi nói cho cô ấy nghe những lời này...
Chuyện lần trước cô lấy điện thoại anh đi gọi cho Lục An Kỳ, khiến cho Lục An Kỳ nghe được câu chuyện không đầu không đuôi mà giận dỗi. Anh còn chưa có cơ hội giải thích rõ ràng cho Lục An Kỳ thật sự tin tưởng.
Trong những ngày gần đây tuy là cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở, mặt đối mặt, về nhà vẫn làm cơm nước cho anh, nhưng cách nói chuyện vẫn là giữ một khoảng cách nhất định, anh phải rất khó khăn mới hẹn được cô tối nay đến nhà hàng ăn cơm, bây giờ Tử Nhiễm đến đây, nói một mớ câu đần độn này, thật là hại chết anh mà.. Lần này có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch oan ức này rồi..
Hàn Chí Dương mặc dù nói là đi cho hai người nói chuyện, nhưng là đứng chỉ cách hai cô gái vài bước chân vốn là nghe rất rõ, cho nên lúc vừa nghe Tử Nhiễm nói cô có thai, anh liền trợn tròn hai mắt nhìn liếc nhìn sắc mặt của Lục An Kỳ, thấy cô cười còn khó nhìn hơn là ăn nhầm ớt, anh liền bước tới định giải thích, thì một chiếc xe màu trắng sang trọng nữa, lại ngừng sát bên Lục An Kỳ.
Tử Nhiễm cũng vừa nói được thêm năm chữ: "Nhưng không phải là của.." thì cánh cửa xe liền được đẩy ra, cả ba người điều không hẹn mà cùng dời tầm mắt từ chiếc xe đặt lên trên người, người đàn ông vừa ngừng xe.
Người đàn ông trên người mặc một bộ vest màu xanh dương nhạt thoạt nhìn rất trẻ trung, từ trong xe bước ra trên tay cầm một bó lớn hoa hồng, trên gương mặt treo một nụ cười đẹp đến động lòng người, đưa bó hoa tới trước mặt Lục An Kỳ, ôn nhu nói.
"An Kỳ, tặng cho em."
Lục An Kỳ có chút ngượng ngùng, cô đưa mắt nhìn Hàn Chí Dương và Tử Nhiễm đang đứng sát bên cạnh, suy nghĩ một chút mới không nóng không lạnh nhận lấy bó hoa, vừa khó hiểu hỏi.
"Anh Tịch Nhiên là có chuyện gì, khi không lại tặng hoa cho em?"
Phùng Tịch Nhiên đợi cho Lục An Kỳ nhận lấy bó hoa từ tay anh, mới lại mỉm cười lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và một tờ danh thiếp, chủ động nắm lấy tay cô đặt hai món đồ đó vào vừa giải thích.
"Không phải chỉ có hoa, anh còn có một thứ muốn tặng cho em, vì không gọi được cho em, cho nên anh phải trực tiếp đi đến đây, để gặp em đưa cái này, đây là danh thiếp của nhà hàng anh đã đặt, em không cần trả lời anh ngay bây giờ, tối nay anh đợi em ở đó, sẽ cho em một bất ngờ rất lớn, không gặp sẽ không về."
Lục An Kỳ lúng túng không biết nên nói gì, cùng lúc có những nhân viên vừa hết giờ tan ca, nhìn thấy cô trên tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm, các nhân viên liền nhìn nhau xì xầm nói to nói nhỏ, còn có vài người đồng nghiệp nhìn ra Phùng Tịch Nhiên, còn chạy lại nói chúc mừng hai người, khiến cho cô thật khó nói thẳng với anh ngay lúc này.
Môi còn đang mấp máy muốn nói, Phùng Tịch Nhiên liền liếc qua thời gian trên đồng hồ, sau đó lại cười với cô một cái nói: "Thời gian không sớm nữa, anh phải đến đó chuẩn bị một chút, An Kỳ anh đợi em tới."
Rồi không quan tâm sắc mặt của Tử Nhiễm và Hàn Chí Dương người thì gương mặt méo mó miệng chữ A há hốc đầy bất ngờ, người thì dùng đôi mắt như có hàng ngàn cây dao nhỏ muốn phân chia người đối diện, ánh mắt bức người đi nhìn anh, mà vui vẻ cúi chào hai người rồi mới lại ngồi vào trong xe an an nhiên nhiên cho xe lăn bánh đi tới nhà hàng anh đã đặt sắp xếp bày trí...
Tử Nhiễm còn đang chưa hiểu ra tình huống này là gì, thì Hàn Chí Dương liền đi tới gấp gáp nói như ra lệnh.
"Lục An Kỳ, em không được tới đó."