NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Lúc Lục An Kỳ tỉnh dậy, nắng bên ngoài cửa sổ đã lên rất cao, cô nghiên đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ ở bàn nhỏ, mới phát hiện mình ngủ say đến như vậy, bây giờ đã hơn mười một giờ trưa.

Tối ngày hôm qua cô bị Hàn Chí Dương quấy rối đến rất khuya mới được ngủ, Cô nghĩ, dù gì cũng đã không đi làm, cho nên cô cũng không có gấp gáp việc gì, định nhắm mắt lại ngủ thêm một chút, nhưng cô chỉ vừa chợp mắt lại, thì nghe được tiếng cười cùng lời châm chọc của Hàn Chí Dương ngay bên cạnh.

"Bảo bối, không dậy sao? Định ngủ đến khi nào đây?

Lục An Kỳ nâng mi mắt lên nhìn người đàn ông một thân âu phục chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt gọn gàn, đang ngồi ôm laptop nhe răng cười gian tà với cô, trong lòng liền khẽ than thở, đây có được gọi là tự mình lấy đá đập chân mình không? Chỉ vì một phút ngu ngốc nói anh là lưu manh, liền bị anh quấy rối cả đêm, đến bây giờ cả người cô điều đau nhứt, xương cốt rã rời, đến không muốn cử động.

Cô liếc anh một cái rõ dài, rồi vơ tay ném cái gối ôm vào mặt anh, ghét bỏ nói: "Anh chết đi."

Hàn Chí Dương nhanh tay chộp lấy cái gối thảy xuống dưới chân rồi gấp laptop lại để sang một bên, cúi người xuống ôm cô cùng chăn mền, giọng nói lộ ra cưng chiều.

"Bảo bối ngoan, dậy đi, anh muốn đưa em đi một nơi."

"Là đi nơi nào? Em rất mệt không muốn đi đâu cả." Cô mệt mỏi nói xong thì tiếp tục nhắm mắt lại.

Nhưng Hàn Chí Dương nào để yên cho cô ngủ tiếp, anh kéo chăn mền ra, hối thúc.

"Không được, là việc quan trọng, không chậm trễ được, bảo bối mau mau dậy."

Aiiyo cũng tại anh thôi, hôm qua báo hại cô mệt đến như thế, bây giờ còn hối thúc cô khiến cho cô mặt mày nhăn lại, uể oải ngồi dậy không vui nói.

"Là chuyện gì mà quan trọng chứ, anh thật đáng ghét mà."

Hàn Chí Dương trên mặt không có một chút nào tỏ ra không vui, ngược lại tươi cười rất vui vẻ, còn làm ra bộ dáng bí mật.

"Rất quan trọng, bảo bối ngoan mau đi rửa mặt, thay đồ nhanh đi, anh đã chuẩn bị đồ cho em rồi, xong việc sẽ đưa em đi ăn."

Nhắc đến ăn trong bụng cô liền náo lên một trận, sau mới bỏ hai chân xuống đất, chậm rãi mò vào trong phòng tắm, nhưng chỉ mới vào trong được vài giây, Hàn Chí Dương liền đã nghe thấy tiếng thét lớn của cô.

"Hàn Chí Dương, anh là tiểu cẩu sao? Lại có thể cắn em đến ra nông nổi này.. " theo đó là tiếng dậm chân bịch bịch, cùng tiếng cánh cửa nơi phòng tắm được cô dùng sức kéo mạnh ra.

Lục An Kỳ quấn một chiếc khăn tắm ngang người, rồi cầm theo bộ quần áo anh nói chuẩn bị cho cô, mang ra ném về phía anh, trợn tròn mắt lên nói lớn.

"Anh xem đi, trước ngực, sau lưng, tay, cổ, nơi nào cũng điều bầm xanh tím như vậy, ngày mai em làm sao mặc đồ công sở, có phải anh cố ý đúng không?"

Hàn Chí Dương cố nén nhịn cười, cúi người nhặt bộ quần áo bị cô ném dưới sàn nhà, rồi mang tới trước mặt cô, lắc lắc đầu chối.

"Anh đâu có cố ý, chắc là da của em quá mỏng đi, anh chỉ hôn nhẹ đã bầm tím rồi.. Xin lỗi bảo bối, lần sau anh sẽ chú ý hơn."

Nhìn vẻ mặt nhe răng cười híp mắt của anh, biết rõ là anh cố ý, còn dám chối? -Hàn Chí Dương, anh đúng là lưu manh không có sai mà- Cô hận không thể lập tức bóp chết anh, ngoài trời trưa nắng thế này, mà anh lại đưa cho cô một cái áo cổ cao, tay dài, thử hỏi có bị anh làm cho tức chết, vỡ mật với anh không?

Cô giật lấy bộ đồ anh đưa tới, phùng mang trợn mắt bỏ lại cho anh một câu: "Thật tức chết em rồi." sau đó thở phì phò dậm chân trở lại vào trong toilet, đóng sầm cánh cửa lại, cô đứng nhìn những vết bầm trên người, gương mặt cũng trở nên méo mó, thầm mắng anh không biết thương hoa tiếc ngọc, sau đó thở ra một hơi, vặn nước nơi vòi sen, vươn tay lấy chai sữa tắm anh thường dùng, nặn ra một ít vào lòng bàn tay thoa thoa khắp người, trong đầu nhớ lại chuyện ám muội của hai người tối hôm qua, khoé môi không tự chủ khẽ giương lên một chút..

Hàn Chí Dương nhìn bộ dáng tức giận của cô, không nhịn được được bật cười khúc khắc, sau đó trở lại bên giường mở laptop ra tiếp tục xem một kế hoạch bí mật trên màng hình, nghĩ đến chuyện sắp làm, trên mặt anh lại hiện lên ý cười nồng đậm..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi