Lục Dĩ Nam sau khi viết đơn xin nghĩ phép hai ngày, liền sắp xếp công việc giao lại cho Phùng Tịch Nhiên phụ trách thay anh làm những công việc còn lại, sau đó đặt vé máy bay sớm nhất về Đài Bắc vào sáng hôm sau....
Vừa xuống máy bay, Lục Dĩ Nam nhìn thấy đồng hồ điện tử ở sân bay hiển thị, đã 8h40 phút.
Đoán được giờ này Lục An Kỳ đang ở trường làm lễ tốt nghiệp, nên anh vội vàng đón taxi mang theo quà mừng cô tốt nghiệp, đến trường đại học của cô.
Vừa nói địa điểm với tài xế taxi, điện thoại Lục Dĩ Nam liền reo lên bài hát quen thuộc anh, cài đặt riêng cho Lục An Kỳ, theo thói quen lúc anh nghe được bài hát này khoé môi khẽ nâng lên.
Anh rút di động từ trong túi ra, ngón cái trượt nhẹ lên màng hình sau đó áp vào bên tai, mở miệng nhẹ giọng gọi tên Lục An Kỳ..!
"Kỳ Kỳ..." anh còn chưa kịp nói "anh nghe đây" thì đã bị Lục An Kỳ nôn nóng cắt đứt lời, chen vào hỏi lại anh.
"Anh về rồi à? đang ở nơi nào?"
"Ừm, anh về rồi, là đang trên đường đến trường của em đây" Lục Dĩ Nam ôn nhu trả lời cô.
Lục An KỲ nghe anh nói đang trên đường đến trường mình, trong lòng cảm thấy phấn chấn không còn nôn nóng như lúc nãy nữa, liền cười ra tiếng nói với Lục Dĩ Nam.
"Được vậy anh mau đến đây đi, em với Phi Yên đã nhận xong bằng tốt nghiệp rồi, vì đợi anh về cùng nhau đi ăn nên từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, bọn em sắp đói đến chết rồi aaa..." Lục An Kỳ kể khổ với anh trai
Nghe Lục An Kỳ kiêu đói, Lục Dĩ Nam đưa tay trái đeo đồng hồ ra xem mới biết đã hơn 9 giờ rồi.
Lại nói hôm nay là ngày cuối tuần, đường có nhiều nơi bị kẹt xe, có chút sốt ruột nên nói với tài xế taxi cho xe chạy nhanh một chút, sau lại trả lời với Lục An Kỳ.
"Kỳ Kỳ, em với Phi Yên xem có quán, hay nhà hàng nào được thì vào gọi món trước đi, rồi nhắn tin cho anh, anh sẽ đến ngay."
Vì Lục An Kỳ tải loa lớn, muốn để cho Đường Phi Yên nghe được giọng nói của anh.
Sau khi nghe anh nhẹ giọng thương lượng, Lục Kỳ An suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về đường Phi Yên đang cố gắng lắng nghe anh trò chuyện với cô, nên giả vờ phụng phịu chu môi, nói với anh trai.
"Em không biết đâu, là muốn anh đưa bọn em đi ăn aaa..." sau đó Lục An Kỳ vờ hờn dỗi đưa di động cho Đường Phi Yên, bảo Đường Phi Yên nói đi,
Đường Phi Yên nhận lấy di động vẻ mặt ngượng ngùng nói "Alo" trong điện thoại.
Lục Dĩ Nam nghe Đường Phi Yên nói chuyện, biết là cô em gái đang dỗi anh, nên Lục Dĩ Nam hơi nhẹ giọng nói với Đường Phi Yên " Phi Yên à, em với Kỳ Kỳ tìm quán nào ăn trước đi, anh đang bị kẹt xe, sợ là đến hơi trễ, Kỳ Kỳ có bệnh dạ dày không nên bỏ bữa đâu."
Đường Phi Yên nghe vậy liền đáp lại anh "Vâng, em bây giờ sẽ cùng An Kỳ tìm quán ăn, rồi gởi tin nhắn địa điểm cho anh."
Lục Dĩ Nam nghe vậy cười nhẹ rồi, nói với Đường Phi Yên " Ok, lát nữa gặp."
"Vâng, lát nữa gặp" Đường Phi Yên sau khi trả lời Lục Dĩ Nam, đợi nghe tiếng tút tút tút bên tai mới trả di động lại cho Lục An Kỳ.
Đường Phi Yên đợi Lục An Kỳ bỏ di động vào túi xách, mới nói với Lục An Kỳ "Hay là bọn mình đến KFC phía trước gọi món đi, anh Dĩ Nam nói sẽ nhanh đến chỗ bọn mình đó"
Lục An Kỳ không vội đi ngày mà làm vẻ mặt gian xảo, trêu chọc Đường Phi Yên.
"A.. anh Dĩ Nam sắp đến chỗ bọn mình đó nha... vậy.. chúng tay mau đến KFC phía trước gọi món nhanh đi, nhanh đi thôi. he he he.." lời vừa nói xong thì giả vờ gấp gáp kéo Đường Phi Yên đi vừa nhe răng ra cười.
Đường Phi Yên biết Lục An Kỳ trêu chọc mình, mặt cô bỗng dưng đỏ lên, xoay người qua vỗ nhẹ lên vai Lục An Kỳ nói " Quỷ quái cậu, chỉ toàn trêu chọc tớ.."
Lục An Kỳ lại cười sang sảng đùa dai với Đường Phi Yên.
" Aiiyo.., còn đứng đây thẹn thùng gì chứ, mau đi thôi, tránh lát nữa anh Dĩ Nam đến đây thấy cậu vẫn chưa ăn gì lại đau lòng một trận nha" ha ha ha.
Đường Phi Yên biết Lục An Kỳ là đang trêu chọc, nhưng khi nghe nói đến anh Dĩ Nam vì mình chưa ăn mà đau lòng, đáy lòng lại có chút dấy lên hạnh phúc nhỏ.. khoé môi khẽ cong lên.
Cô không đáp lại Lục An Kỳ, mà đưa tay ra nắm lấy tay bạn mình cùng đi đến KFC phía trước..
Lục An Kỳ củng không trêu chọc Đường Phi Yên nữa, mà lấy di động ra nhắn cho Lục Dĩ Nam địa chỉ quán ăn.
Sau đó vừa đi vừa trò chuyện với Đường Phi Yên.