Lục An Kỳ củng vì tiếng nhạc chuông di động làm cho tỉnh giấc, cô mò tay vòng trong túi xách nhìn thấy trên màng hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới là Đường Phi Yên liền trượt ngón tay nhỏ trên màng hình rồi áp diện thoại lên bên tai, nói "Alo."...
Cô và Đường Phi Yên trò chuyện tới gần một giờ đồng hồ mới chịu cúp máy, cô sau khi cất di động vào trong túi xách, còn thong thả nghiên đầu bóp vai rất ư là bình thản.
Cho tới khi cô quay mặt sang trái mới nhìn thấy Hàn Chí Dương sắc mặt không biểu cảm, củng đang nhìn cô không động.
Lục An Kỳ tay vẫn đặt sau gáy, nghiên đầu, chớp chớp mắt ngây thơ nhìn anh hỏi.
"Dương tổng, sao anh lại ở đây?"
"Vậy cô nghĩ, tôi nên ở nơi nào?"
Câu hỏi này của Hàn Chí Dương làm cho Lục An Kỳ như nhớ ra chuyện gì, cô vội thu tay đang đặt ở sau gáy xuống, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh.
Mới biết được mình mới là người không nên ở đây.
Hai lần ngồi xe của anh, cả hai lần điều không chịu xuống xe, lần này còn tự nhiên tới mức trò chuyện thoải mái với bạn lâu như thế, lại còn hỏi anh vì sao ở đây nữa chứ =.="
Cô sau một lúc im lặng không biết nên nói gì, đang định tìm chuyện gì để lấp liếm thì âm thanh trầm thấp của Hàn Chí Dương chợt vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng của Lục An Kỳ.
"Cô không định ngồi trên xe tôi đến sáng chứ?"
Ách, "Thật xin lỗi, tôi bây giờ liền xuống."
Lục An Kỳ vội tháo dây an toàn ra, nhanh chóng bước xuống, lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe còn nói thêm.
"Dương tổng, buổi tối bình an." sau đó đóng cửa xe lại quay mặt đi vào trong.
Hàn Chí Dương vốn định đợi cô vào nhà hẳn rồi mới đi, nhưng chợt nghe Lục An Kỳ chúc anh "buổi tối bình an." khiến nơi mềm mại trong đáy lòng anh bất giác lại có một cơn sóng nhỏ khuấy động.
Tay anh nắm chặt thành quyền, trong một giây dứt khoát cắt đứt dòng suy nghĩ đó, anh liền dùng sức giẫm mạnh chân ga, cho xe chay thật nhanh khỏi nơi đó.
Lục An Kỳ đang chuẩn bị đóng cửa lại bỗng nhiên nhìn thấy chiếc xe của Hàn Chí Dương lao đi như bay, khiến cô không khỏi suy nghĩ.
Chẳng lẽ là tức giận vì đợi mình quá lâu?
Rồi cô nhớ tới chuyện lúc nãy xảy ra ở Kim Đình Nguyệt Dạ, cả thái độ cho xe chạy của Hàn Chí Dương.
Cô khẽ nhếch môi lên "Hừ" một tiếng, nhìn về hướng xe anh ta vừa lao đi bất mãn nói.
"Thái độ này có giống như một người muốn ra mặt thay cho mình như Gia Cường nói sao?"
Sau đó ngước mặt lên nhìn mặt trăng khuyết nữa, đang bị mây che mờ mịt, thầm than thở.
"CEO giận tới như thế, chuyện mai khó tránh rồi.." cô khẽ thở dài, đóng cửa lại...
__oOo--__
Hàn Chí Dương sau khi chạy như bay ra tới gần bờ hồ mới cho xe ngừng lại.
Anh không xuống xe mà ngồi tựa lưng ra sau ghế nhắm mắt lại, hình ảnh của Lục An Kỳ và cô gái 6 năm trước anh yêu cứ thay nhau hiện lên.
Mi tâm anh nhíu chặt lại, anh đưa tay lên ấn đường xoa xoa vài cái, sau đó nhìn chằm chằm vào khoảng không mênh mông trên mặt bờ hồ.
Gần 2 giờ sáng, Hàn Chí Dương mới chập chạp lái xe về biệt thự.
Biệt thự Phong Uyển của Hàn Chí Dương nằm gần sườn núi, xung quanh là quang cảnh được bố trí rất xa hoa, lộng lẫy.
Có các loại hoa bốn mùa điều nở theo từng loại, kề bên là một bờ biển nhân tạo do chính anh là người thiết kế.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ nhìn thấy ngôi nhà được bờ biển xanh biết ôm vào lòng như là một người mẹ đang ôm ấp đứa con yêu thương của mình.
Đây chính là ngôi biệt thự anh thích nhất trong số các ngôi biệt anh sỡ hữu, cho nên dù ở khá xa Thành Phố bắc Kinh, nhưng anh vẫn luôn chọn đến nơi này...