NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Sau khi ăn xong cả hai người ra ngoài đã nhìn thấy tài xế của anh đợi bên ngoài cổng từ khi nào.

Anh và cô cùng ngồi vào ghế sau, trên đường tới công ty cũng không có nói chuyện gì nhiều lắm, chỉ có tài xế nhìn thấy trong xe hơi im lặng nên cũng bắt chuyện trò chuyện với Lục An Kỳ.

Lúc gần tới công ty Lục An Kỳ nói với tài xế cho xe dừng lại, sau đó nhìn thấy Hàn Chí Dương đang nhìn mình, cô giải thích.

"Tôi xuống ở đây được rồi."

Sau đó cô gỡ dây an toàn bước xuống xe, rồi đóng nhẹ cửa hông lại, giẫm giày cao gót đi về hướng công ty.

Bác tài xế thắc mắc quay đầu lại nhìn Hàn Chí Dương ý tứ muốn hỏi bây giờ nên làm sao?

Gần mười giây trôi qua, Hàn Chí Dương mới không nóng không lạnh động môi nói ba chữ: "Cho xe chạy."

Bác tài xế nói "Vâng, thưa ngài." sau đó cho xe chạy qua mặt Lục An Kỳ, tới cổng chính công ty trước.

Lúc chuẩn bị xuống xe, Hàn Chí Dương qua gương chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe ngừng bên cạnh Lục An Kỳ, sau đó Phùng Tịch Nhiên đi xuống, cả hai không biết nói gì, mà khiến cô cười đến đôi lông mày cũng cong cong lên.

Tâm trạng anh vốn đang tốt, sau khi nhìn thấy một màn này vẻ mặt liền trở nên có chút lạnh lùng, anh nhếch môi khẽ hừ một tiếng, đợi cho tài xế mở cửa xe ra, anh một thân lạnh nhạt không biểu cảm bước xuống.

Rồi không đợi nhìn cô thêm một chút, thẳng một đường đi vào bên trong..!

Phùng Tịch Nhiên ngày hôm qua còn vì hiểu lầm Lục An Kỳ và Dương tổng đang hẹn hò mà không có tinh thần, sáng hôm nay nhìn thấy cô đang đi bộ một mình, nên dừng xe lại chào hỏi một chút.

Rồi lại không nhịn được mà hỏi cô có thật đang hẹn hò với Dương tổng không, thì nhận được thái độ sửng sốt của Lục An Kỳ, cùng một màng giải thích chuyện hôm qua vì sao đi cùng Dương tổng.

Biết được cô dọn đến ở cùng Hàn Chí Dương trong lòng anh có chút đau lòng, nhưng cô nói chỉ là vì không muốn mắc nợ Dương tổng, cho nên mới tới đó nấu cơm, ngoài ra không có ý gì khác.

Cho nên anh đang rất vui vẻ, sau khi đợi Lục An Kỳ vào thang máy lên phòng làm việc, anh mới đi về phòng làm việc của mình.

Lục An Kỳ sau khi báo cáo xong lịch trình cho anh, như mọi hôm anh dù kiệm lời cũng sẽ "Ừ." với cô một cái, nhưng hôm nay một câu cũng không nói.

Lúc đi họp củng thế, anh sau khi phát biểu xong gọi cũng không gọi, tự thân đi tới lấy tài liệu phát cho mọi người, lúc nói tan họp, cũng không có đợi cô mà đi trước.

Cho tới lúc về Phong Uyển, rồi lúc ăn cơm,điều là một màng lạnh nhạt, khiến cho cô vô cùng khó chịu.

Cô mang cà phê lên phòng cho anh, còn vì quan tâm mà đi hỏi anh hôm nay có việc gì khiến anh không vui sao?

Anh ngay cả khuôn mặt cô cũng không nhìn lấy một cái, phun ra hai chữ "không có." rồi cầm lấy di động đi ra ban công nói chuyện, không quan tâm cô đang đứng ngốc ở trong thư phòng.

Lục An Kỳ vì thái độ của anh xem cô như không khí, liền tức giận sau khi đóng cửa thư phòng, thì dậm chân bịch bịch xuống sàn gỗ quay về phòng mình.

Cô ngồi trên giường im lặng một chút, lại nhớ tới dáng vẻ hôm nay của Hàn Chí Dương, cô nhịn không được vươn tay cầm lấy con gấu bông nhỏ, bên cạnh ném xuống đất miệng lầm bầm.

"Hàn Chí Dương chết tiệt, anh là đồ chết bằm, chết dẫm..."

"Hừ, tưởng mình là siêu sao Hollywood à, thái độ như thế với tôi làm gì?"

Cơn giận từ từ được hạ nhiệt, Lục An Kỳ nằm sấp xuống giường, hơi nghiên đầu sang một bên rồi chống một tay lên trán, cố gắng nghĩ xem hôm nay có hợp đồng nào không ký được không?

Sau một lúc vẫn không nghĩ ra được gì, cô dùng ngón tay gõ gõ nhẹ lên màng hình di động tiếp tục lầm bầm.

"Tới cùng là chuyện gì nhỉ? Rõ là lúc sáng vẫn còn bình thường mà, sao khi không tánh khí lại trở nên như thế?"

"Aiiyo, anh ta vì sao như thế liên quan gì tới mình? Cứ mặc kệ anh ta, quan tâm làm gì?"

"Đúng mặc kệ anh ta, không phải việc mình quản."

Nói rồi cô lấy di động ra chat video với Đường Phi Yên sau đó gạt chuyện của Hàn Chí Dương sang một bên mà đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi