"Tôi đã nói muốn ở phòng của Hàn Chí Dương sao?" Lục An Kỳ nghi hoặc hỏi, sau liền nhìn chằm chằm chị Tịnh, hy vọng cái lắc đầu, nhưng kết quả chị Tịnh lại gật mạnh đầu xác nhận, khiến cho Lục An Kỳ tay chân mền nhủn.
"Vâng, lúc thiếu gia hỏi tiểu thư muốn ở phòng nào? Tiểu thư im lặng mất một lúc, mới nói muốn ở bên phòng thiếu gia."
Lục An Kỳ nuốt nuốt nước bọt, sau đó hai tay chà chà vào nhau, hơi kéo khoé môi lên nữa cười nữa mếu thăm dò.
"Vậy anh ta có nói gì không?"
Chị Tịnh lắc lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu nhớ lại chuyện tối qua tiếp lời.
"Lúc đó.. Tôi thấy thiếu gia hơi im lặng, nhưng chỉ một chút sau đó nói được, rồi bế tiểu thư sang phòng bên cạnh, thiếu gia còn dặn tôi mang một cái khăn với thau nước ấm lên phòng thiếu gia"
"Lúc tôi mang khăn với nước ấm lên, nhìn thấy thiếu gia đã dỗ cho tiểu thư ngủ say rồi, cho nên thiếu gia bảo tôi dọn đi rồi có thể trở về."
"Sáng hôm nay, lúc tôi và a Mỹ tới đây dọn dẹp được hơn hai mươi phút, nhìn thấy thiếu gia từ trong thư phòng trở ra, vẻ mặt rất mệt mỏi, trước lúc rời khỏi nhà thiếu gia có dặn chúng tôi nấu chút cháo, rồi liền rời đi."
Lục An Kỳ nghe chị Tịnh kể xong, trong lòng dâng lên rất nhiều loại cảm xúc, có lo sợ, có cảm động, cũng có nhiều thắc mắc, hôm qua chẳng phải anh đã nói, cô chỉ là một nhân viên anh thuê để phục vụ cho công việc sao? Còn nhắc nhỏ cô nên nhớ rõ ngoài công việc ra, anh không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với cô, vì sao lại đối tốt với cô như thế?
Còn đang miên mang suy nghĩ, Lục An Kỳ bị chị Tịnh lay lay tay hỏi quan tâm.
"Sao sắc mặt tiểu thư kém vậy, có cần tôi lấy chút cháo cho tiểu thư ăn không?"
Lục An Kỳ xua xua tay cười yếu ớt nói: "Không sao." sau đó quay lưng trở lên lầu, lúc cô chuẩn bị quẹo sang phòng mình, mới nhớ tới điện thoại còn ở bên phòng Hàn Chí Dương.
Cô chậm chạp quay lại phòng Hàn Chí Dương đẩy cửa ra, đi tới cạnh giường lấy điện thoại, sau đó không vội trở về phòng mà đi sang thư phòng nhìn một chút.
Lục An Kỳ ngồi xuống sờ lên chiếc ghế sofa trong miệng lẩm bẩm.
"Hôm qua.. Anh là ngủ ở đây sao?"
Sau đó nhìn thấy trên bàn trà có một sấp giấy tờ có chứng nhận của bệnh viện, còn có một số hình ảnh, cô tò mò cầm lên xem qua, nhìn thấy nội dung bên trong, lông mày cô hơi nhíu lại.
Đây là bệnh án của Hàn Tống Duật trong những năm nay, còn có hình ảnh lúc ông đến bệnh viện được chụp mỗi kỳ, anh quan tâm ông ấy như vậy, vì sao hôm đó ở công ty lại lạnh lùnh như thế? Còn có, lúc cô nói cho ông biết lịch trình của anh, anh lại nổi giận.
Còn đang lẩn quẩn trong đầu một mớ chuyện, bên dưới nhà liền có tiếng xe chạy vào, đoán được Hàn Chí Dương trở về, Lục An Kỳ vội vàng đặt lại hồ sơ bệnh án lại vị trí ban đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Lúc cô đi tới cầu thang nhìn xuống, vừa lúc Hàn Chí Dương đẩy cửa bước vào nhìn lên trên, ánh mắt Hàn Chí Dương vừa đặt trên người cô, cô như bị điểm nguyệt, cả người cứng ngắt, đứng yên tới không chớp mắt, cho tới lúc Hàn Chí Dương đi lên cầu thang rồi lướt qua người cô đi vào thư phòng, nghe được tiếng cánh cửa gỗ được đóng lại, trái tim sắp ngừng đập của cô mới bắt đầu đập trở lại.
Lục An Kỳ dùng ngón tay vẽ tròn trên thanh gỗ cầu thang một lúc lâu, nghĩ ra được một ý, cô vỗ nhẹ lên thanh gỗ cầu thang mỉm cười, rồi chạy xuống nhà bếp múc một tô cháo, rồi pha một ly cà phê bưng lên thư phòng.
Cốc Cốc Cốc.
"Vào."
Giọng nói của Hàn Chí Dương tuy cách một cánh cửa, nhưng lại khiến cho Lục An Kỳ có chút run sợ, cô cắn cắn môi dưới suy nghĩ một chút, sau đó lấy hết dũng khí đẩy cửa đi vào.
Lúc cô bưng cháo ngang qua sofa tới bàn làm việc của Hàn Chí Dương, khoé mắt liếc nhìn những văn án bệnh của Hàn Tống Duật đã biến mất.
Lục An Kỳ đặt mâm cháo lên bàn chắn ngang laptop khiến cho Hàn Chí Dương hơi rút tay ra cho cô đặt lên, sau đó thấy Hàn Chí Dương khoanh tay trước ngực, tựa lưng ra sau ghế, dùng ánh mắt có cây đao nhìn vào cô, khiến cho phía sau sống lưng Lục An Kỳ có một luồng khí lạnh chạy dọc khắp thân.
Lục An Kỳ hơi kéo khoé môi, nâng lên một nụ cười. nói.
"Dương tổng, anh có phải đói rồi đúng không? Ăn chút cháo nhé."
Gần một phút trôi qua, ánh mắt Hàn Chí Dương vẫn không dời đi, cũng không có trả lời, khiến cho Lục An Kỳ nhìn ra nguy hiểm, cô dùng hai ngón cái cấu cấu vào nhau, nói ngập ngừng.
"Tôi hôm qua.. Có một chút sai phạm, anh chắc là không để trong lòng đâu đúng không?"
Ách, một chút sai phạm sao? Mình nói như thế có quá khiêm tốn không nhỉ? Nhưng Hàn Chí Dương im lặng như thế là có ý tứ gì, không phải lại sắp mắng cho mình một trận, sau đó đuổi việc?
Lục An Kỳ nuốt nuốt nước bọt, lấp liếm.
"Ờm.. Thật ra không phải một chút, mà hơi nghiệm trọng, anh.."
"Dương tổng anh nói gì đi, muốn tôi làm gì cũng điều được."