NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Cho tới những năm sau đó cũng như thế, tuy anh gặp phải thời vận, cộng thêm trời sinh anh tài giỏi hơn người, những việc anh làm luôn tính toán rất chính xác, cho nên chỉ trong vòng năm năm, anh đưa công ty mình từ một xí nghiệp nhỏ không ai biết tới, biến thành một công ty lớn, xác nhập vào tập đoàn mà anh chính là người điều hành.

Mọi người cứ nghĩ anh chính là không có gì ngăn trở, nhưng thứ duy nhất ngăn trở anh chính là không tiếp xúc phụ nữ, cho tới khi lần thứ hai nhìn thấy Lục An Kỳ trước công ty, những suy nghĩ của anh về phụ nữ lại hoàn toàn không đặt trên người cô.

Anh có thể không ngại mà đụng chạm với cô, còn cảm thấy ở cô có thứ gì khiến anh mỗi lần nhìn điều không muốn dời mắt đi, sẽ khó chịu khi cô đòi xuống xe ở xa công ty vì sợ người khác nhìn thấy, tức giận khi cô cười nói với Phùng Tịch Nhiên..

Anh hiểu rõ đó được đại biểu cho cái gì, nhưng hiện tại, anh vẫn chưa thể nói, hay hứa bất kỳ điều gì...

__oOo__

Tiếc Gia Cường sau khi hỏi người giúp việc, biết được Lục An Kỳ đang đi dạo bên ngoài hoa viên, cho nên đã đi lòng vòng tìm, nhìn thấy Lục An Kỳ đang nhìn chăm chăm hoa oải hương, anh liền mỉm cười đi từ sau lưng lên tiếng.

"An Kỳ cũng thích oải hương sao?"

Lục An Kỳ giật mình quay lại, sau đó cười nhẹ gật đầu.

"Chúng nhìn rất đẹp."

Tiếc Gia Cường cũng gật đầu tiếp lời.

"Đúng vậy, chúng rất đẹp, oải hương đối với Chí Dương có kỉ niệm rất lớn..."

Tiếc Gia Cường im lặng một chút, mới lại nói tiếp.

"Ngày trước anh và Chí Dương thời còn học cao trung, anh ta ngày nào cũng cầm một bó hoa oải hương nhỏ trở về nhà tặng cho mẹ mình, anh hỏi anh ta không sợ bị mọi người trêu chọc nam nhân lại đi hái hoa tặng mẹ mỗi ngày sao? An Kỳ có biết cậu ta nói gì với anh không?"

Lục An Kỳ như mơ hồ nghĩ ra chuyện gì, cảm thấy bản thân thật có lỗi, cô cười yếu ớt lắc nhẹ đầu, không nói.

Tiếc Gia Cường lúc này mới bỏ hai tay vào trong túi quần, nhìn vào một khoảng mênh mông của hoa oải hương, không nóng không lạnh nói tiếp.

"Cậu ta nói, trên đời này, người phụ nữ hy sinh nhiều năm như thế cho con mình, đổi lại mỗi ngày cậu ta chỉ tặng cho mẹ một bó hoa oải hương, thật không đủ."

"Cậu ta còn nói, niếu sau này cậu ta lớn lên, có thể kiếm ra đồng tiền, điều đầu tiên muốn làm, chính là trồng cho mẹ mình một rừng hoa oải hương."

"Anh nhớ có một lần, anh sang nhà Chí Dương để rủ cậu ta đi chơi, nhưng chưa bước tới cửa, anh đã nghe thấy tiếng gọi mẹ như thét lên khiến cho anh kinh sợ."

"Lúc anh vừa bước vào tới cửa, đã nhìn thấy Chí Dương ôm mẹ vào trong ngực, kêu bà tỉnh lại, trên tay bà vẫn còn nắm chặt hoa oải hương của cậu ta."

Lục An Kỳ trong lòng có một tầng thương cảm đang từ từ dâng lên, cô liền quay mặt nhìn đi nơi khác khống chế cảm xúc, một lúc sau cô mới lên tiếng.

"Mẹ của anh ấy vì sao lại mất sớm như thế?"

Tiếc Gia Cường thở ra một hơi như thổi đi chuyện buồn, giọng trầm thấp.

"Mẹ Chí Dương bị bệnh ung thư gan, đáng lý là không chết sớm như thế, nhưng bởi vì lúc đó, ba của cậu ta bởi vì mê muội một cô gái trẻ, cho nên đã cùng cô ấy đi du lịch khắp nơi, không quan tâm sức khoẻ của mẹ Chí Dương."

"Trước một ngày mẹ Chí Dương mất, cậu ta có gọi cho ông ta rất nhiều cuộc, nhưng điều là chuyển vào hộp thư thoại, cho tới lúc ông ta trở về, mẹ cậu ta đã mất được hai ngày."

"Cũng từ đó trở đi, Chí Dương không nói chuyện với ba mình nữa, lúc an táng cho mẹ xong, cậu ta đã đến nhà của anh ở, cho tới sau này.."

Tiếc Gia Cường còn muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Lục An Kỳ đỏ hoe, anh im lặng một chút rồi đổi sang chủ đề khác.

"Thôi không nói chuyện này nữa, anh chút nữa quên mất chiều nay có một cuộc hẹn với đối tác, hôm nào chúng ta cùng nhau nói tiếp nhé."

Lục An Kỳ kéo khoé môi nâng lên một nụ cười, sau đó gật nhẹ đầu nói: "Ừm, anh Gia Cường đi thong thả."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi