Gần năm phút trôi qua, Hàn Chí Dương nhìn thấy Lục An Kỳ không có ý tứ muốn trả lời, anh liền gọi tên cô lập lại lần nữa.
"Lục An Kỳ, tôi hỏi cô, thích hay ghét màu tím?"
Lục An Kỳ đắn đo khá lâu, sau khi quyết định, mới bắt đầu động môi.
"Tại sao phải vì tôi nói thích hay không thích mà bỏ nó đi?"
"Hoa này không phải vì mẹ anh mà trồng lên sao?"
Hàn Chí Dương hơi sững người vì hai câu hỏi thẳng vào trọng điểm, còn chưa nghĩ sẽ nói gì với Lục An Kỳ, thì cô bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn trực tiếp vào mắt anh.
"Dương tổng, niếu như anh đã nói, ngoài công việc ra không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với tôi kể cả bạn bè, thì xin anh đừng làm gì cho tôi cả, cũng đừng khiến tôi hiểu lầm rằng anh quan tâm tôi."
"Còn nữa, tuy tôi biết nói những lời này có chút dư thừa, nhưng tôi vẫn phải nói."
"Trước hết thật xin lỗi vì sáng hôm nay tôi đã không được sự cho phép của anh tuỳ tiện vào trong thư phòng, còn tuỳ tiện xem qua văn án bệnh lý trên bàn trà của ba anh."
"Anh rõ ràng rất quan tâm ông ấy, vì sao lại phải làm bộ dáng lạnh lùng trước mặt ông ta?"
"Tôi biết lỗi lầm của ông ấy đối với anh và mẹ anh là một sai phạm rất lớn, nhưng hiện tại ông ấy đã rất hối hận, những ngày ít ỏi sau cùng này, chỉ mong cầu ở anh một sự tha thứ, chẳng phải ông ấy đã phải gánh lấy hậu quả rồi sao?."
"Người ta nói máu chảy ruột mềm, vì sao anh phải cố chấp như vậy? Chẳng qua là ăn một bữa cơm với ba của mình thôi mà, thật khó tới không thể sao?"
"Vốn anh đã không ưu thích tôi, cho nên ghét thêm một chút tôi cũng không ngại, lời tôi đã nói xong, thật xin lỗi đã phiền nhiều thời gian quý báo của anh rồi Dương tổng."
Lục An kỳ sau khi nói ra một màn này, liền vượt qua mặt Hàn Chí Dương, thẳng một đường trở về phòng mình, cô nằm lên chiếc giường đã được người giúp việc sắp xếp lại, sau đó dùng bàn tay xoa xoa ấn đường.
Trong lòng cô biết rõ sau lần này, có lẽ sẽ không có lần nào Hàn Chí Dương nói chuyện cùng cô nữa, đoán chừng là cô sẽ bị cho thôi việc, hoặc có thể xảy ra chuyện gì tiếp theo cũng không đoán được.
Nhưng anh vì cô làm nhiều chuyện như thế, niếu như cô thật không thể nói ra những lời này với mong cầu anh có thể cùng ba mình vui vẻ những ngày còn lại, thì cô thật ít kỷ.
Cô nâng mi mắt nhìn chằm chằm trần nhà không chớp mắt, sau đó cố gắng giương lên một nụ cười yếu ớt..!
Nói đến Hàn Chí Dương, sau khi Lục An Kỳ nói một mớ chuyện, rồi đi vào trong nhà, Hàn Chí Dương cũng đứng ngây người ở đó rất lâu.
Những năm này, anh nhìn thấy sức khoẻ của Hàn Tống Duật khá yếu, tuy không nói ra miệng, nhưng điều cho người theo dõi ông đi nơi nào, và những bệnh ánh của ông, anh điều giữ lại.
Làm sao anh không đau lòng khi biết ba mình chỉ còn thời gian không quá ba tháng, nhưng mỗi lần anh nhìn thấy ông ta, điều nhớ tới mẹ anh bởi vì không được cấp cứu kịp thời mà qua đời trong tuyệt vọng, vì không chờ được nhìn mặt ông một lần.
Lục An Kỳ không hề biết, thật ra anh là một người tỉ mỉ, lúc anh từ bên ngoài trở lại thư phòng, nhìn qua bàn trà một lượt, liền biết được cô đã động vào, chỉ là anh cảm thấy chuyện cô muốn biết thì cứ để cô biết, cho nên không đi vạch trần cô.
Hàn Chí Dương trong lòng thầm nghĩ cô gái này, từ đâu có dũng khí dám đứng trước mặt anh nói những lời này?
Một cơn gió nhẹ thổi tới, làm cho mùi thơm của oải hương xông vào mũi hương thơm quen thuộc, anh nâng nhẹ mi mắt lên nhìn vào khoảng không của dãy hoa oải hương đang lung lay trước gió.
Hàn Chí Dương dùng ngữ khí nhỏ nhất hỏi vào khoảng không.
"Lục An Kỳ, tôi nên làm gì với em đây?"
...