NHÂN SINH KIẾP NÀY PHẢI YÊU EM

Lục Dĩ Nam im lặng một chút mới lên tiếng.

"Dương tổng, niếu tôi đồng ý làm việc cho anh, tôi có thể nói một điều kiện với anh được không?"

Hàn Chí Dương không nóng không lạnh nhàn nhạt nói.

"Anh nói nghe thử?"

Lục Dĩ Nam không chần chừ liền nói.

"Hợp đồng bên đó của Kỳ Kỳ chỉ còn khoảng hai tháng nữa là kết thúc, tôi muốn sau khi hợp đồng hết hiệu lực, anh sẽ trả tự do lại cho Kỳ Kỳ."

Từ lúc nói chuyện đến giờ, đây là lần đầu Hàn Chí Dương ngừng lại, gần một phút trôi qua vẫn chưa nghe được câu gì từ Hàn Chí Dương, Lục Dĩ Nam lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở.

"Tôi biết anh đối với Kỳ Kỳ không phải đơn thuần xem Kỳ Kỳ là trợ lý, nhưng anh vốn đã có một người trong ký ức không thể xoá."

"Kỳ Kỳ là một cô gái ở độ tuổi thanh xuân như mộng, có rất nhiều chuyện chưa từng nếm trải qua, niếu cứ để Kỳ Kỳ ở bên cạnh anh, người đau khổ chính là Kỳ Kỳ."

"Và tôi cũng không muốn Kỳ Kỳ động tâm với anh, cho nên.. Hết hợp đồng lần này, để cho Kỳ Kỳ rời khỏi Dương thị được không?"

Dù lời nói không phải từ miệng Lục An Kỳ nói ra, nhưng lúc Hàn Chí Dương nghe được những lời này, nơi ngực trái như có bàn tay người hung hăng bóp chặt, động tác cầm bút ký tên trên văn kiện khẽ run lên một cái, nét chữ cũng trở nên biến dạng.

Anh liếc nhìn nơi cánh cửa vừa được Lục An Kỳ đẩy ra, trên tay mang theo tách cà phê bưng tới đặt trên bàn anh, rồi sau đó cô lại trở về bàn làm việc của mình.

Bên kia đầu dây Lục Dĩ Nam lại một lần nữa lên tiếng.

"Dương tổng, ngài có thể không?"

Hàn Chí Dương, nâng mi mắt lên nhìn Lục An Kỳ một cái rất nhanh dời tầm mắt đi nơi khác, không nóng không lạnh, hững hờ nói một chữ "Được."

Lục Dĩ Nam cười nhẹ một cái, sau đó mới đạm nhạt nói một câu.

"Thật xin lỗi anh, nhưng niếu anh có một đứa em gái, anh cũng sẽ làm như tôi thôi."

"Dương tổng anh có một văn kiện cần ký gấp, anh xem qua một chút ạ." giọng nói của Lục An Kỳ được truyền tới từ bên kia ống loa di động, Lục Dĩ Nam liền biết chuyện lên tiếng.

"Anh đang bận thì cứ làm việc trước đi, chiều nay tôi sẽ gọi lại."

Sau đó đợi cho Hàn Chí Dương bên kia đầu dây "Ừm" một tiếng, Lục Dĩ Nam mới chạm nhẹ trên màng hình bấm kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại trên bàn.

Lục Dĩ Nam trầm mặc thở ra một hơi, anh hơi tựa lưng ra phía sau ghế sofa rồi cầm tập hồ sơ đang cầm trên tay giơ cao hơn mặt một chút, đăm chiêu suy nghĩ.

Hàn Chí Dương nói không sai, cơ hội không tới nhiều lần anh không nên bởi vì quá chú trọng ánh nhìn của người ngoài mà đánh mất cơ hội lần này, càng không nên chỉ nghĩ chút sĩ diện đó mà làm cho hỏng bét tương lai sau này.

Lại nói, nguyện vọng của ba anh ngày còn sinh thời luôn muốn anh sau này theo bước của ông kế nghiệp công ty ông, và lời hứa với mẹ trước khi mất sẽ chăm sóc cho Kỳ Kỳ anh vẫn chưa làm được, còn để cho Kỳ Kỳ vì anh mà sang Bắc Kinh xa xôi, bây giờ còn động tâm ở người không nên..

Và còn có một cô gái anh đã yêu thích trong những năm gần đây, nhưng bởi vì gia đình anh bất ngờ xảy ra biến cố, cái ngày anh mua chiếc nhẫn kim cương định sẽ tỏ tình với cô, cũng là ngày ba anh tự sát, nên anh vẫn chưa từng nói ra anh yêu thích cô gái đó.

Cho nên cơ hội lần này anh nhất định phải giữ, sẽ làm tròn ý nguyện của ba giữ đúng lời hứa với mẹ, bảo vệ cho Kỳ Kỳ và.. Đợi sau khi anh ổn định được sự nghiệp, chiếc nhẫn kim cương anh giữ trong những năm này, nhất định một ngày không xa nữa, anh sẽ một lần nữa mang đi tỏ tình, nói cho cô ấy biết anh yêu thích cô ấy như thế nào?

Dù kết quả như thế nào, anh cũng sẽ thử..!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi