NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Hạ Trừng không nhúc nhích.

"Trừng trừng, tôi rất nhớ em."

"Tôi rất mệt."

"Làm xong chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi."

Cô giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn: "Tôi nói tôi mệt mỏi."

Trước khi Hạ Trừng mở cửa phòng,

lão Tô Hằng bỗng nhiên túm lấy cánh tay của cô, đem cô kéo trở về: "Em là vợ của tôi, nhưng đâu có bộ dạng của một người vợ?"

Hạ Trừng thản nhiên hỏi: "Bộ dạng gì?"

"Em không làm tròn bổn phận của một người vợ."

"Tôi không cảm thấy tôi làm sai điều gì." Cô nhếch khóe miệng.

"Vợ chồng không ngủ cùng một chỗ sao có thể gọi là vợ chồng?" Lão Tô Hằng căm giận nói: "Em vì cái gì luôn không chịu kiểm điểm chính mình? Nếu em vẫn cảm thấy em đúng thì chúng ta không cần phải giải quyết, dù sao em cũng sẽ không thay đổi."

Hạ Trừng chăm chú nhìn anh, giống đang nhìn cái gì kỳ quái, sau đó cô cởi áo tắm nằm trên giường.

Từ đầu tới cuối, cô chỉ nói một câu: "Nhớ mang bảo hộ."

Lão Tô Hằng nhíu nhíu mày, nhưng anh vẫn làm theo lời cô.

Cả quá trình kế tiếp, Hạ Trừng ngay cả động cũng không động.

Khiến cho người ta không thoải mái không phải là điều này, cô tuy mở mắt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trống rỗng vô thần.

Rõ ràng cô nên thoải mái đi, từ nhũng phản ứng nhỏ nhặt của cô, hắn cảm nhận được, biểu tình của cô vẫn như cũ không đổi, cả người cứng ngắc vô cùng.

Lão Tô Hằng tận tình lấy lòng cô.

Hắn tốn rất nhiều thời gian, nhưng mà mặc kệ hắn làm như thế nào, sâu trong đáy mắt Hạ Trừng một chút gợn sóng cũng không có.

Bởi vì cô biểu hiện thờ ơ như vậy, khiến cảm xúc cao hứng của hắn dần bị nguội lạnh, có điều điều đáng buồn là, đàn ông làm chuyện này không thể không cần sự phối hợp của đối phương.

Ngay cả lão Tô Hằng cũng không hiểu rõ, vì cái gì Hạ Trừng nằm ở kia, hắn lại làm đến mức sướng khoái như thế, so với Viên Lỵ lại càng nhiệt tình, mãnh liệt hơn nhiều.

Hắn nghĩ đây là thói xấu của mình.

Lão Tô Hằng không dám nhìn mặt Hạ Trừng, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục rong ruổi.

Tuy rằng cô không có phản ứng, nhưng thân thể cô thực thành thực, cô không lừa gạt được hắn.

Hạ Trừng càng không để ý tới hắn, hắn lại càng muốn khiến cô khống chế không được.

Có lẽ là động tác rất thô bạo, khiến cô thấy rất đau, cô bỗng nhiên ngập nước mắt hỏi: "Tô Hằng, anh còn yêu tôi sao?"

Hắn lập tức mở mắt, nhìn thấy cô vẻ mặt thê lương, trái tim hắn bỗng nhiên có một loại rung động đã lâu không thấy.

Lão Tô Hằng hôn lên mặt cô, động tác nhẹ nhàng, không biết vì điều gì, hắn giống như lại tìm thấy cô của trước kia.

"Em nói những lời ngốc nghếch gì vậy?"

"Anh vì sao không nhìn tôi?"

Hắn ôm mặt cô, áp vào trán cô, thở dốc kịch liệt, cuối cùng phóng ra.Hạ Trừng bỗng nhiên hung hăng cắn hắn một ngụm, hắn đau đến mức kêu rên.

Trong phòng ám muội, cô yếu ớt hỏi, thanh âm rầu rĩ ai oán: "Tô Hằng, thành thật nói cho tôi biết, người anh đang nhìn là ai?"

Hắn không nghĩ sẽ trả lời vấn đề này của cô.

"Em đừng điên lên được không?" Hắn trở mình nằm xuống, ngồi bên giường hút một điếu thuốc.

Hạ Trừng giống như con mèo nhỏ, xuống khỏi giường mà không hề phát ra tiếng động.

Cô cố gắng hết sức kiềm chế tâm tình của bản thân, mặc dù cuối cùng buộc chặt thành như vậy, sau khi xong việc,cô vẫn theo lệ mặc lại áo tắm, tiến vào phòng tắm, sau đó trở về phòng của đứa nhỏ ngủ.

Đợi đến khi cô tắm xong, hắn gọi cô: "Đêm nay em đừng đi, ở lại đây, chúng ta cùng nhau ngủ."

Hạ Trừng đứng lại một chút, cô đứng trước cửa phòng đang mở.

Đèn hành lang chiếu xuống, bóng của cô in qua khe cửa.

Lão Tô Hằng nhìn thấy chút sườn mặt của cô, vô cùng xinh đẹp, cô là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn rất lãnh đạm.

Hạ Trừng nói: "Tôi ở đây sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của anh, anh nghỉ ngơi sớm một chút."

Lão Tô Hằng cáu kỉnh ấn tắt điếu thuốc lá, hắn không hiểu, cô như thế nào lại không nghe lời giống như trước kia, cô thậm chí còn không hiểu chuyện bằng một nửa Viên Lỵ.

Có điều chỉ sau khi Hạ Trừng trọng sinh, lão Tô Hằng mới cảm thấy kỳ quái, tại sao khi cô biết hắn ở bên ngoài ngoại tình, lấy tính cách kiêu ngạo của cô vẫn nguyện ý ở cùng anh?

Lòng của cô, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Sau đó hắn mới từ từ phát hiện, kỳ thật hắn cũng không thực sự hiểu Hạ Trừng.

Cô luôn chiều theo ý hắn, mà điều này cũng khiến cho hắn chỉ nhìn thấy, cô muốn cho hắn nhìn thấy bộ dạng này.

Nếu cô đem tâm sự giấu đi, như vậy hắn liền không có khả năng biết suy nghĩ trong lòng cô.

Cho nên, khi Hạ Trừng bỗng nhiên xuất hiện ở nơi Viên Lỵ sống, ở ngoài cửa ấn chuông cửa, hắn mới có thể thất kinh đến thế, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

Tối đó, Viên Lỵ mời anh ở lại ăn cơm, hắn không từ chối vì đây là chuyện bình thường.

Nơi cô ta sống là một nhà trọ gồm ba phòng, cũng không coi là tiểu khu cao cấp.

Lúc trước hắn giúp cô ta chọn một nhà trọ tốt hơn một chút, nhưng cô ta không chịu, nói nơi này gần công ty, giữa trưa, thuận tiện hắn có thể ở lại đây nghỉ ngơi.

Hắn thường ở công ty tăng ca, có khi không kịp về nhà ăn cơm, sẽ đến nhà trọ.

Viên Lỵ sẽ tự mình xuống bếp, hai người cùng nhau ăn cơm xong, mới cùng nhau quay về công ty làm việc.

Thà nói nơi này là nơi hắn tạm nghỉ ngơi, chi bằng nói là đây là một nhà khác của hắn.

Viên Lỵ xử lí mọi việc rất tốt, có thể nói đó là ưu điểm lớn nhất cảu cô ta, đó là sẽ không mang đến cho hắn phiền toái.

Cô ta luôn thay hắn suy nghĩ mọi chuyện chu toàn.

Thời điểm chuông cửa vang lên, có lẽ là có dự cảm, tim lão Tô Hằng đập chậm nửa nhịp.

Viên Lỵ không có bạn bè, bình thường cũng sẽ không có người đến thăm cô ta.

Cô ta đi mở cửa, nhưng lại nghe thấy thanh âm sau tiếng chuông kia, cô đứng ngây ngốc trước cửa một hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn Tô Hằng.

Người ngoài cửa vẫn tiếp tục nói chuyện: "Viên Lỵ, làm ơn mở cửa cho tôi vào, tôi biết Tô Hằng hiện đang ở nơi này, các người không cần lại gạt tôi, tôi đã biết toàn bộ rồi."

Lão Tô Hằng cứng đờ thật lâu, trong đầu loạn thành một đoàn, nhưng tình huống này muốn tiếp tục trốn, đối với sự tình này cũng không có nửa điểm giúp đỡ.

Hắn gật gật đầu, Viên Lỵ lấy dũng khí, đem cửa mở ra.

Hạ Trừng tiến vào, giống như đến nhà người khác làm khách, cô trước cởi giầy, sau đó nhìn quanh bốn phía, nhẹ nhàng nói: "Phòng ở rất đẹp, cô trang hoàng thật sự dụng tâm."

Kia phảng phất như một cái bạt tai đau rát vào mặt Viên Lỵ, gương mặt trẻ trung nhất thời trở nên vặn vẹo.

Lão Tô Hằng cũng không nhúc nhích ngồi ở bàn ăn, hắn thậm chí không nhìn về phía Hạ Trừng, chính là nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt.

Hạ Trừng còn nói: "Hai người đang ăn cơm chiều à? Thật xin lỗi, quấy rầy hai người ăn cơm, có điều có chút phải nói, chúng ta không tiện ở nhà nói, cũng không tiện ở bên ngoài nói, ở trong này nói, ngược lại thích hợp."

Viên Lỵ cùng lão Tô Hằng như cũ không nói lời nào.

Hạ Trừng trực tiếp ngồi ở sô pha, đem ra gì đó để trên mặt bàn: "Đây là đơn ly hôn, tài sản như tôi nói, tôi chỉ lấy những gì thuộc về mình, đứa nhỏ sẽ do tôi nuôi nấng." Cô dừng một chút, "Sau này chuyện hai người, cùng tôi không liên quan, hai người tự giải quyết cho tốt."

Ngữ khí của cô thật nhẹ nhàng, giống như là cô căn bản không quan tâm chuyện chồng mình cùng người phụ nữ khác ngoại, cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi bọn họ.

Lão Tô Hằng không kiềm chế được lửa giận trong lòng, cầm bát trên tay ném lên vách tường.

"Choang" một tiếng, mảnh vỡ đầy nền nhà.

Viên Lỵ chạy vọt tới bên người anh, "A Hằng, có sao không, tay anh có bị thương hay không?"

"Cút ngay!" Hắn rít gào, "Nơi này không có chuyện của cô, cô cút ngay cho tôi!"

Viên Lỵ bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, suy sụp nhìn hắn, trong lòng vạn phần chờ đợi hắn ta có thể kéo cô lên, ít nhất đừng khiến cô ở trước mặt Hạ Trừng mất mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi