NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

“Con muốn học lại hả?”

“Con không cam lòng mình chỉ đạt được thành tích như vậy.” Cô cũng không phủ nhận: “Ba, ba có giận vì con để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy không?”

Hạ Chấn Trì bất đắc dĩ:“Đương nhiên là không.”

Ông dừng lại một chút: “Nhưng con hãy nói thật với ba, có phải con cố ý thi không tốt vì ba không?”

Trong mắt Hạ Trừng hiện lên chút giảo hoạt, rồi cô cười nói: “Sao có thể chứ, ba suy nghĩ nhiều quá rồi, ba đừng có dát vàng lên mặt mình mãi như vậy được không?”

Nhưng Tô Hằng ngồi trước xe lại biết, ba vợ của hắn đoán không sai chút nào.

Không ai hiểu con bằng ba, mục đích Hạ Trừng ở lại chỉ có thể là vì ba của cô.

Đương nhiên Tô Hằng cũng ôm một tia hi vọng, có lẽ cô học lại, là chấp nhận cho hắn thêm một cơ hội nữa, nhưng hắn rũ bỏ suy nghĩ này ngay sau đó.

Cô trốn hắn còn không kịp, chỉ hy vọng cuộc đời không còn liên quan gì đến hắn, sao có thể tiếp tục duyên xưa với hắn.

Có điều, cho dù đáy lòng cô nghĩ thế nào, thời gian vẫn tiếp tục trôi đi.

Chuyện Hạ Trừng gặp hắn trong thời không này, gần như là chuyện không thể tránh được.

Mức độ trêu chọc con người của vận mệnh, đúng là vô cùng đáng sợ.

Lúc bạn tưởng có thể tránh thoát cái hố phía trước thì lại không thể tưởng tượng được là, cả con đường đời dài đằng đẵng phía trước đã bị khoan thành một con kênh rạch. Nếu không ngã xuống đến mức dính bùn đầy người, thì cũng không thể bò ra, tiếp tục đi về phía trước.

Ngày có kết quả, những người lớp A bọn họ hiểu ngầm lẫn nhau, sau giữa trưa mới lục tục có phản ứng.

Dư Nguyệt Hoa nhìn thấy Hạ Trừng, nhanh mồm nhanh miệng oán giận nói:“Trừng Trừng, không phải đã hứa với nhau, chúng ta sẽ gặp ở Bắc Kinh, sao cậu lại không giữ lời như vậy?”

Hạ Trừng cũng không bối rối, ngược lại còn mở hai tay ra:“Thi cử thất thường, mình cũng không có cách nào cả.”

Dư Nguyệt Hoa nổi giận đùng đùng nói:“Ba năm qua cậu chưa từng thất thường một lần nào, vì sao lại thất thường đúng ngay vào cuộc thi quan trọng nhất!”

Cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên cảm xúc mới kích động đến mức trách cứ người bạn tốt nhất của cô ấy.

Hạ Trừng không biết nên làm gì nữa:“ Bà nội của tôi, cậu bớt giận đi, đừng mắng mình nữa, hay là mình phải gào khóc vài tiếng, cậu mới an ủi trái tim tổn thương của mình?”

“Cậu mơ đẹp quá nhỉ! Mình không đánh cậu là tốt lắm rồi.”Dư Nguyệt Hoa tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo đến mức thay hình đổi dạng rồi.

Hạ Trừng cảm thấy khá là buồn cười, cô bóp khuôn mặt trứng ngỗng đầy co dãn của Dư Nguyệt Hoa:“Vậy cậu đợi mình đi, sang năm sau, mình đi làm học muội của cậu.”

Dư Nguyệt Hoa giật mình hỏi: “Cậu định học lại à? Việc này rất khó khăn đấy. Hơn nữa, cậu vẫn đủ điểm để vào trường khác mà, bỏ qua rồi học lại như vậy có quá mạo hiểm không?”

Hạ Trừng cúi đầu cười cười:“Sao có thể dễ dàng bỏ qua ý chí và ước mơ cả đời như vậy chứ. Nếu không tranh giành thêm một lần, mình sẽ nuối tiếc cả đời.”

Dư Nguyệt Hoa lành lạnh nói: “Ha ha, biết thế thì sao lúc trước còn... Nếu như cậu thật lòng nghĩ như vậy, thì đừng có thi không tốt.”

Hạ Trừng không giải thích gì nhiều, cô có lý do phải học lại một năm.

Có lẽ là bệnh của ba giúp Hạ Trừng nhận ra, cứ mãi trốn tránh không phải cách tốt nhất.

Tô Hằng là khúc mắc của cô, cô đã từng sống dưới bóng ma của hắn cả đời, giống như cho dù cô có cố gắng đến đâu, cũng không thể đuổi kịp bước chân của hắn.

Ngẫm lại những không cam lòng trước đây, thật ra đơn giản mà nói, chỉ có một câu...

Cô không xứng với hắn.

Có lẽ sự thật không phải như vậy, nhưng ở trong mắt người khác, việc cô gả cho Tô Hằng, là cô trèo cao rồi.

Hạ Trừng cũng không muốn có thêm bất kì khúc mắc gì với Tô Hằng, nguyên nhân chủ yếu khiến cô ở lại vẫn là vì ba.

Nhưng nếu nhất định phải gặp lại Tô Hằng lúc trẻ, cô sẽ không ngốc nghếch tin mọi điều hắn nói nữa.

Nếu có thể, cô không muốn thua bởi hắn.

- ------hồi ức-------

Giống như trước đây, khi tình cảm lưu luyến của họ bị phát hiện, Hạ Chấn Trì bị mời tới trường.

Nhân viên nhà trường đứng trước mặt ông, không chút khách khí nghiêm lệnh cấm Hạ Trừng tiếp xúc với Tô Hằng.

Thầy cô e sợ Hạ Trừng sẽ dạy hư Tô Hằng, cho nên những lời nói ra với Hạ Chấn Trì hoàn toàn không nể nang gì.

Hạ Chấn Trì biết là do nhân viên nhà trường cố ý làm khó Hạ Trừng.

Chuyện như yêu đương, người từng trải hiểu rõ, một bàn tay vỗ không lên tiếng, nhưng bọn họ lại đổ mọi sai lầm lên người con gái ông.

Bọn họ vốn không phải giáo viên, mà là những thương nhân từ đầu chí cuối chỉ biết đến lợi ích.

Người học sinh đó có thể mang đến vinh dự cho trường học, cho nên họ lựa chọn đứng về phía hắn.

Thân là người làm ba, Hạ Chấn Trì hiểu, cũng tin tưởng con gái của mình.

Tuy tính cách Hạ Trừng khá hướng ngoại, bạn bè nhiều, nhưng cũng không có quan hệ nam nữ gì bừa bãi. Hạ Chấn Trì biết rõ tính cách của cô, nếu không phải người con trai kia chủ động theo đuổi, cô sẽ không trêu chọc người ta.

Chủ nhiệm lớp nói: “ Ông Hạ, nếu còn để chúng tôi phát hiện con ông có tiếp xúc gì với Tô Hằng, chúng tôi chỉ có thể xử lý đúng theo nội quy trường học, mời cô ấy rời khỏi trường học.”

Sắc mặt Hạ Chấn Trì nghiêm túc, nghĩ thầm, hóa ra đây mới là mục đích thật sự của nhân viên nhà trường.

Bọn họ bằng lòng hy sinh Hạ Trừng, cũng không muốn cô ảnh hưởng đến Tô Hằng dù chỉ một chút.

Những lời uy hiếp này không phải tối hậu thư, mà là quyết định cuối cùng.

Muốn đuổi cô đi thì có gì khó? Nói nhiều lời lấy cớ đường hoàng đến thế cũng chỉ muốn che dấu việc họ đang chột dạ mà thôi.

Hạ Chấn Trì lạnh lùng nói: “ Hạ Trừng đã học ở ngôi trường này sắp bốn năm rồi, con bé mới là đứa trẻ lớn lên dưới mắt các người, nhưng các người lại lựa chọn bỏ qua con bé, làm như vậy có công bằng không?”

Chủ nhiệm lớp cười khổ:“Ông Hạ, ông nói quá lời rồi, phía trường học chưa nói gì về việc buông tay giáo dục em Hạ Trừng, chúng tôi đã họp thảo luận rồi, vẫn tiếp tục cho trò ấy thêm một cơ hội nữa. Hi vọng trò ấy biết nắm chắc, đừng khiến chúng tôi thất vọng.”

Hạ Chấn Trì không nói thêm câu nào, rời khỏi phòng tiếp khách.

Vừa bước qua một chỗ ngoặt trên hành lang, ông lập tức thấy Hạ Trừng một mình lẻ loi đứng sau chỗ rẽ.

Nếu ông là một người ba truyền thống, không biết phân đúng sai, chắc chắn ông sẽ tức giận vì nghĩ cô mang cho ông một phiền phức lớn biết bao, nhưng mà ông không phải, ông rất đau lòng cho Hạ Trừng.

Làm ba mẹ, ánh mắt nhìn con mình luôn tự mang một màng lọc đặc biệt. Trong mắt ông, con gái của mình vĩnh viễn là bảo bối ngây thơ lương thiện nhất.

Hạ Trừng cúi đầu, thấp giọng hỏi: “ Ba, có phải bọn họ muốn đuổi con không?”

Hạ Chấn Trì thở dài:“Đi với ba nào, chúng ta về nhà bàn lại.”

Cô bất an nắm chặt góc áo, còn nói: “Ba, con xin lỗi, con không nghĩ tới mọi chuyện sẽ bị làm ầm lên như vậy.”

Hạ Trừng cảm thấy rất hối hận, bởi vì cô đã làm phiền đến ba rồi.

Làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, cô đã sớm không sợ trời không sợ đất. Dù bị đánh, hay bị mắng, cô cũng sẽ không nhíu mày một chút.

Cho dù có kết cục ra sao, đều là tự cô gieo gió gặt bảo, không trách được ai.

Nhưng hôm nay cô lại bắt người ba bệnh nặng mới khỏi của cô, đặc biệt đến đây một chuyến, lại còn vì nàng mà phải cúi đầu với người ta.

Hạ Trừng biết cô không phải đứa con có hiếu, nhưng cô đã biết tự kiểm điểm, cũng bắt đầu cố gắng học tập. Đáng tiếc tiếc đến cuối cùng, vẫn thất bại trong gang tấc.

Hạ Chấn Trì vỗ vỗ vai cô, để cô đừng suy nghĩ bậy bạ, hai ba con một trước một sau đi ra chỗ cổng trường.

Nơi đó có rất nhiều học sinh mặc quần áo thể thao, trong đó có một nam sinh, dáng người cao gầy, đứng giữa đám người có vẻ đặc biệt bắt mắt, hắn đứng ở chỗ cổng góc, như đang đợi ai.

Có lẽ do trực giác, khi Hạ Chấn Trì đi ngang qua nam sinh kia, nhận thấy có phần kì lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi