NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Dạ Nguyệt Hoa nhìn Hạ Trừng, cảm kích cầm tay cô.

Hạ Trừng mỉm cười: "Được rồi, ngoan, đừng nhớ tớ quá. Chờ làm xong việc tớ lại qua phòng tìm cậu."

Dạ Nguyệt Hoa lườm cô: "Cậu còn tâm trạng đùa tớ."

Mấy nữ sinh trong câu lạc bộ trượng nghĩa đưa Dư Nguyệt Hoa quay về kí túc xá, mấy cậu nam sinh còn lại cũng làm theo hộ tống họ nhanh chóng trở về.

Hạ Trừng nhìn bọn họ đi xa mới thở dài một hơi thật sâu.

Dù cho đã từng hồi sinh nhưng gặp phải loại tình huống như thế này, cô cũng sợ đến phát run. Không phải ai cũng như cô có cơ hội được sống lai một lần nữa, vì thế Dư Nguyệt Hoa so với cô càng cần một người bảo vệ hơn.

Có điều, nhớ tới dáng vẻ hai mắt đỏ ngầu như dã thú lao tới của Quý Mặc Sinh, Hạ Trừng cảm thấy nổi khiếp sợ vẫn còn quanh quẩn quanh đây.

Thời cấp ba, cô đánh nhau với Từ Ninh là một chuyện, bị một người đàn ông cao hơn cả cái đầu đánh lại là một chuyện khác.

May mà có Tô Hằng, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Tô Hằng vừa mới xử lí xong vết thương ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Cô có sao không? Có cần bác sĩ xem qua cho cô một chút không?"

Hai chân Hạ Trừng mềm nhũn ngồi thụp xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, buồn bực nói: "Tôi không sao."

Tô Hằng muốn vỗ vỗ bả vai cô nhưng tay vừa chỉ mới vươn liền buông xuống: "Không việc gì là tốt." Anh cố gắng chống đỡ thân thể:"Cô qua đây, ghế cho cô ngồi."

Hạ Trừng ngẩng đầu, châm chọc: "Giúp đỡ một chút, anh hiện tại thành anh hùng rồi đừng có khoe mẽ nữa được không?"

Tô Hằng bật cười, hành động này làm ảnh hưởng đến vết thương khiến anh không khỏi nhíu mày: "Nếu như lại gặp tình huống như vậy, cô đừng có liều mình mà xông lên phía trước, rất nguy hiểm. Nếu như bị thương giống tôi thì sao? Con gái các cô không phải yêu nhất là mặt mình sao?"

Anh biết cô ghét mình, không thích nghe anh nói, nhưng việc cần nhắc nhở anh cũng không thể không nói gì.

Hạ Trừng như bị chạm phải dây thần kinh nhạy cảm: "Tô Hằng, tôi rất cảm ơn anh đã ra tay trượng nghĩa nhưng anh đừng tưởng rằng có thể từ trên cao mà chỉ đạo tôi nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Tôi không nghĩ mối quan hệ của chúng ta thích hợp để anh có thể nói như vậy với tôi."

Tô Hằng suy sụp tinh thần, bầu không khí trở nên gượng gạo, hai người họ không ai muốn mở miệng.

Y tá đến nói về việc vết thương nên chăm sóc thế nào, Tô Hằng luôn chăm chú lắng nghe còn Hạ Trừng chỉ đứng nhìn ở một bên.

Chờ tất cả mọi thứ đều xong, trời đã khuya, Hạ Trừng được bạn học nam khác đưa về kí túc xá.

Trước khi đi, cô nói với Tô Hằng: "Anh nghỉ ngơi cho tốt."

Tô Hằng khách khí trả lời: "Được. Cảm ơn."

Sự việc ẩu đả lần này còn dẫn đến mấy việc sau đó, phía trường học tìm đến Quý Mặc Sinh và Tô Hằng.

Vốn dĩ cả hai đều phải bị phạt nhưng người trong hội Ái Tâm đứng ra làm chứng đều trăm miệng một lời nói rằng, Tô Hằng vì bảo vệ bạn học nữ mới đứng ra ngăn Quý Mặc Sinh.

Sau cùng, Quý Mặc Sinh bị nhà trường phạt nặng còn Tô Hằng thì không làm sao. Anh chỉ bị trách mắng một trận, có thể nói là toàn thân nguyên vẹn trở về.

Sinh viên năm thứ ba của trường, Đỗ Trường Thanh, là hội phó của hội Ái Tâm, hắn có quan hệ rất tốt với các vị lãnh đạo và giảng viên trong trường. Trong sự việc lần này hắn cũng bỏ ra rất nhiều công sức, ngoài trừ việc muốn bảo vệ hội viên câu lạc bộ, mọi người ai cũng biết hắn muốn theo đuổi Hạ Trừng.

Đương nhiên đây không thể nói Hạ Trừng là cô gái vạn người mê, mà hầu như cậu con trai nào ở tuổi này đối với những cô gái còn độc thân, đều muốn thử theo đuổi xem sao.

Một lần không thành công, vậy thì đổi người khác. Họ làm không biết chán hơn nữa còn mãi không từ bỏ.

Những chàng trai ưu tú trong trường học so với những chàng trai bên ngoài thế giới, lại càng trân trọng lông vũ hơn. Bọn họ rất dễ tự ái không thể dễ dàng tự mình treo cổ trên cành cây được.

Hiếm có người có thể giống như trong kịch tuồng hay tiểu thuyết, cực khổ theo đuổi một cô gái dù cho cô ấy có mạnh mẽ cự tuyệt cũng quyết không buông tay.

Hạ Trừng hiểu rất rõ nên cô cũng không tự mình đa tình.

Chỉ cần cô còn độc thân ngày nào thì việc gặp phải tình cảnh như vậy là không tránh khỏi.

Mỗi một cô gái lúc trẻ luôn luôn có một thời đại huy hoàng như thế, nhưng họ không biết được rằng, người theo đuổi lẫn nhau, tới rồi lại đi đi rồi lại tới, những người kia căn bản chỉ là lặp lại.

Đỗ Trường Thanh là một tiêu biểu trong số đó. Nhưng có lẽ vì khi hẹn hò hắn lại thích thảo luận xem rốt cuộc giữa Sokrates() và Khổng Tử (*) có gì khác nhau, vì thế mà cho đến tận năm thứ ba đại học hắn cũng không theo đuổi thành công được cô gái nào.

Cho nên, khi hắn lại một lần nữa gặp được "tình yêu đích thực", ngay lập tức quyết tâm liền nghĩ cách tự mình phải theo đuổi được cô gái này, phải có bước tiến bộ vượt bậc.

Hắn tìm một nhóm bạn bè ở dưới kí túc xá, bày ra một tình yêu to lớn. Ngoại trừ trong tay hắn cầm một bó hoa to thì bạn bè hắn mỗi người trong tay đều cầm một bông hoa đỏ kiều diễm.

Tiều Cần ra ngoài xem náo nhiệt trở về liền bò ra bàn cười như điên: "Lần này lại là cô nàng đáng thương nào đây, bị ép quá hóa liều muốn làm áp trại phu nhân?"

Tần Du chỉ chỉ miệng, ám chỉ Tiểu Cần im miệng.

Hạ Trừng vẫn giống như người vô can, đang chiến đấu hăng hái với sách Hóa Sinh.

Cô chỉ cần bắt đầu đọc sách là quên hết bản thân.

Cho đến khi dưới lầu bắt đầu gọi to tên Hạ Trừng, Tiểu Cần mới bừng tình. Hóa ra người đánh thương đó lại là người của phòng 6203.

Tiểu Cần khóc thét: " Con mẹ nó, mất mặt muốn chết, thiên binh từ đâu chui ra vậy. Sao có thể làm chuyện vô lí như thế?"

Tần Du hỏi: "Trừng Trừng, việc này khó giải quyết rồi đây, cậu cũng không thể nào trốn mãi không xuất hiện được."

Chiến trận lớn như vậy, không xuống dưới nói không chừng người ta nhất thời đau thương lại cắm trại ở đấy không đi.

Hạ Trừng chậm rãi ngẩng đầu, thở dài: "Không đi cũng không biết họ muốn náo đến khi nào?"

Cô xuống dưới lầu, mọi người vỗ tay hoan hô một trận, lại thấy cô gọi một mình Đỗ Trường Thanh qua một bên nói chuyện.

Qua một lúc, Đỗ Trường Thanh ủ rũ cúi đầu trở về bảo tất cả mọi người giải tán.

Một người liền biết hành động này đã tuyên bố thất bại rồi.

Sự tình phát sinh sau đó, Hạ Trừng không bị ảnh hưởng, cô vẫn ăn cơm, đọc sách như bình thường. Nhưng từ đó cô bị mọi người phong cho một biệt danh là nữ thần lạnh lùng. Kì thực cô đối với mọi người khá trượng nghĩa, chẳng qua cô dường như thiếu mất dây thần kinh với chuyện yêu đương, ai cũng không thể cảm động được cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi