NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Hạ Trừng thì không bao giờ dễ dàng đồng ý yêu cầu muốn theo đuổi của những người đàn ông khác, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.

Cô chỉ có một lần duy nhất là ngoại lệ, chính là Tô Hằng, cô nghĩ rằng người đàn ông có khí chất dịu dàng và thanh quý như vậy chắc sẽ có sự khác biệt.

Nhưng cuối cùng cũng giống như những người khác mà thôi.

Chỉ cần có thể để một người đàn ông vì cô mà đánh mất lý trí, vậy cô chính là một người xấu rồi cũng chẳng cần phải giải thích.

Kiểu vu khống này sao mà ghê tởm thế, càng hỏng bét hơn nữa chính là người trong cuộc chỉ có thể ngậm đắng nuột cay.

Bỗng nhiên Tô Hằng giống như bóng xịt hơi, nhỏ giọng nói: "Mình không tin lời hắn nói."

Hạ Trừng không hiểu ý anh nói, cô lạnh lùng nhìn anh, không nói gì cả.

"Đỗ Trường Thanh nói với mình, bác sĩ Nhạc có... kinh tế ổn định, anh ta không giống chúng ta, cậu cũng vì cần sự giúp đỡ của bác sĩ Nhạc mà đồng ý đi với anh ta, nhưng mình biết cậu không phải là loại người như vậy."

Hạ Trừng bật cười: "Ha ha, có lẽ mình chính là như vậy, chỉ là mình che giấu rất tốt, cậu không thể phát hiện được."

Giọng nói của Tô Hằng càng ngày càng nhỏ dần, giống như là đang nói mớ, khó có thể nghe rõ được: "Cậu không phải như vậy, mình tin cậu không phải là như vậy."

Hạ Trừng tức giận: "Đúng, mình chính là như vậy. Mình ham tiền tài và thích cúi đầu trước quyền thế, bây giờ cậu đã biết, còn không mau cút đi, cậu ở đây là muốn mình đạp cho cậu một cước sao?"

Thực sự là khiến người khác tức điên lên, đám người kia sao không đứng trước gương tự xem lại bản thân đi, với điều kiện hiện tại của bọn họ, dựa vào cái gì để cô gái ấy một mực yêu bọn họ.

Dù sao bọn họ thất bại đều có lý do của nó, cô gái từ chối tình yêu của bọn họ, đó là bởi vì cô yêu tiền; nhà gái bắt mình chia tay cũng là bởi vì cô yêu tiền.

Cuộc sống phức tạp, lại trở nên cực kì đơn giản, một người đàn ông cho dù là hỏng bét và nhân phẩm kém cỏi, chỉ cần là không ai muốn anh, đều có thể quy rằng đó là do phụ nữ yêu tiền.

Trong sự soi mói của mọi người, chỉ cần là trời mưa gió thổi, thiên thạch từ trên trời rơi xuống và vụ nổ lớn của vũ trụ cũng đều liên quan tới việc phụ nữ yêu tiền.Quả thực là hết sức hoang đường.

Hạ Trừng không muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Hằng nữa, cô quay người rời đi.

Tô Hằng sửng sốt một hồi lâu, rồi chạy theo sau, ngăn cô lại: "Thật xin

lỗi, mình không nên nói những lời như vậy."

Trên mặt Hạ Trừng vẫn chưa nguôi tức giận, nhưng trong lòng đã dần tỉnh táo lại.

Chuyện này không phải là Tô Hằng sai, chỉ là anh gặp xui xẻo trở thành kẻ chết thay cho Đỗ Trường Thanh.

Tâm trạng cô vô cùng tồi tệ, cũng không nên dễ dàng kéo người khác theo mình khi cô đang gặp cảnh khốn cùng.

Hạ Trừng nói: "Cậu không sai, chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu."

Tô Hằng lắc đầu: "Cho dù như thế nào, mình cũng không nên nói ra, một người nói lại những gì người khác đã nói, trong lòng nhất định là tán đồng với ý kiến như vậy, mới có cách để nói ra được."

Hạ Trừng nhìn anh, không nói câu gì.

Tô Hằng miễn cưỡng cười: "Mình xin lỗi, bởi vì mình biết mình kém xa bác sĩ Nhạc, cho nên mới ghen ghét nói ra những lời nói đáng sợ như vậy, cậu tức giận là đúng, mình bắt Đỗ Trường Thanh đến hỏi cậu, đúng là rất hèn hạ."

Người kiêu ngạo như vậy lại thành bộ dáng ăn nói khé nép như thế, Hạ Trừng không cảm thấy buồn cười, mà cô chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Người ta cho rằng cô yêu Tô Hằng không phải vì anh mà là vì tiền của anh, cho nên sau khi chuyện xấu kia xảy ra, cô không ly hôn, mà lại lựa chọn đứng ra thay anh mở một cuộc họp báo, đã từng bị dư luận nói rất khó nghe.

Bọn họ nói cô không xứng với anh, hơn nữa cô không còn trẻ, càng không có năng lực, xã giao hoàn toàn không bằng Viên Lỵ con gái của gia đình giàu có.

Ra mặt bảo vệ hôn nhân cũng chỉ là kế tạm thời, bởi vì cô muốn đứng vững với thân phận vợ của anh.

Những lời kia có thật có giả, nhưng trong đó lại có một câu là lời nói thật, thực sự cô không còn trẻ tuổi.

Tuổi của phụ nữ và đàn ông cho đến bây giờ không thể sử dụng cùng một cách tính toán được.

Tô Hằng mới là trung niên, còn cô thì đã là người phụ nữa già nua rồi.

Báo lá cải cũng nói, Hạ Trừng là bay lên cao biến thành Phượng Hoàng.

Nhưng không người nào biết rằng, gốc cây không hề giống lúc trước, là cô từng chút từng chút một chăm sóc nó, làm bạn với nó cho đến khi nó trưởng thành khỏe mạnh.

Bởi như vậy, cho dù người bên ngoài nói cô máy mắn cỡ nào, từ chỗ Tô Hằng chiếm được không ít chỗ tốt, hoặc là đoán sau khi ly hôn, cô có thể được chi bao nhiêu tài sản, cô đều không thẹn với lương tâm, cây ngay không sợ chết đứng.

Thật ra Tô Hằng có thể cho cô cái gì, cô cũng không quan tâm lắm.

Chỉ có mình cô biết, cô yêu Tô Hằng vì cái gì.

Chỉ khi ở trước mặt cô anh mới bộc lộ ra bản tính trẻ con, lúc anh yếu đuối, không ai có thể ai ủi anh giống như cô.

Tô Hằng so với suy nghĩ của người khác thì ỷ lại vào cô rất nhiều, bên trong thế giới giả dối này, anh chỉ bộc lộ tính cách thật sự trước mặt một mình cô mà thôi.

Mặc dù vị trí của cô sau này sẽ bị Viên Lỵ thay thế, nhưng cô vẫn chưa quên rằng anh giống như đứa trẻ con, nói xin lỗi với dáng vẻ biết sai.

Tô Hằng trước kia bà bây giờ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chỗ giống nhau.

Vô ý thức mà gợi lại hồi ức, khiến Hạ Trừng không khỏi thở dài.

"Mình không trách cậu, có phải cậu nghĩ như vậy thật hay không, mình cũng không hề để trong lòng."

Tô Hằng cúi đầu, thất vọng hỏi: "Thật sao?"

Hạ Trừng ngẩn ra, không lên tiếng.

Tô Hằng bất dĩ cười: "Bây giờ chúng ta không thể trở thành bạn bè sao?"

Hạ Trừng ngẩn người rất lâu, chậm rãi nói: "Miệng là của họ, mình cũng không thể ngăn họ ngừng bàn tán, nhưng bạn bè thì lại khác, lời của cậu nói, mình coi đó như một đề nghị, lúc nãy coi như là cậu đã kể với mình về chuyện Đỗ Trường Thanh đã nói sau lưng."

Cô lại còn an ủi anh, tình cảnh này giống như bức họa của chủ nghĩa siêu hiện thực, vừa hài hước lại còn hoang đường.

Tô Hằng nhìn cô cười cười.

Cô cũng mỉm cười với anh, nhưng là nụ cười rất gượng gạo.

Nhưng như vậy cũng tốt, dù chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, cô không yêu anh nhưng cũng không châm chọc khiêu khích anh, cũng giống như chuyện Đỗ Trường Thanh, vấn đề trước mắt của cô không phải là Tô Hằng.

Chuyện giận chó đánh mèo rất không tốt, tự dưng lại phải nhận sự tức giận từ người khác thật là đáng thương biết bao, thậm chí bọn họ không biết mình sai ở chỗ nào.

Bắt đầu từ hôm nay, hạ Trừng dần dần buông bỏ khúc mắc, coi Tô Hằng như một người bạn của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi