NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Thật ra, khi bạn tha thiết ước mơ muốn một đồ vật đi tới trước mắt mình, nhưng lại hi sinh rất nhiều mới có thể có được, đồ vật đó cho dù có tốt đi chăng nữa, cũng đã mất đi cảm giác mong muốn nó rồi.

Ngồi cạnh cô là Tô Hằng, ở dưới bàn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đùi cô, như là nói với cô lời xin lỗi, nhưng nhiều hơn nữa là hi vọng cô vì anh mà nhẫn nại.

Hạ Trừng càng cúi thấp đầu hơn, giống như Trương Ái Linh viết, vào giờ phút này, cô đã cúi thấp đầu, thì sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên nữa.

Giang Bích Lan nói tiếp: "Tôi không hi vọng số tiền kia, phải qua tay mẹ kế của cô, bà ta không phải là mẹ ruột của cô, không thể nhận cho cô được.”

Nếu như Phó Mạn bây giờ ở đây, bà nhất định sẽ nói mình sẽ không thèm số tiền đó, nhưng là như Giang Bích Lan nói, đời này cảm tình của bà với Hạ Trừng không tốt, Hạ Trừng cùng nhà trai bàn chuyện kết hôn, căn bản sẽ không mời bà ấy tham dự.

Đều nói kết hôn là chuyện của hai nhà, ngược lại không phải tình cảm đặc biệt mà hai bên có thể thực sự sử dụng để xây dựng vấn đề này, nhưng ít nhất nếu như mình bị bắt nạt, người trong nhà có thể ra mặt, vì con gái nhà mình mà che mưa chắn gió.

Hạ Trừng không có nhà mẹ đẻ, vậy nên không có người đứng ra khi cô bất lực, đứng ra nói chuyện cho cô.

Còn Tô Hằng thì sao?

Đàn ông bọn họ không thể nào hiểu những chuyện này, hơn nữa công việc của anh rất bận, anh căn bản không thể dư sức lực đi quan tâm những lúc gian nan của Hạ Trừng xem như thế nào.

Kết hôn đối với đàn ông mà nói, cũng chỉ là đi cục dân chính chụp cái ảnh, kí cái tên, rồi đãi khách, chỉ có mình bọn họ là tốt.

Cho tới những việc nhỏ nhặt, bọn họ không hề để ý, ngược lại mẹ và vợ mình trong nhà, bọn họ sẽ thay anh ta sắp xếp tất cả các việc ổn thỏa.

Tô Hằng cho rằng mẹ anh cho kết hôn, đã là một sự nhượng bộ rất lớ rồi, vậy nên anh va Hạ Trừng chịu một chút oan ức, mọi việc nên nghe theo mẹ sắp xếp cũng là điều nên làm.

Nhưng cho đến cuối cùng, số tiền đó không hề vào tài khoản của Hạ Trừng, Giang Bích Lan đem số tiền đó trực tiếp đưa cho Tô Hằng, lấy lí do là vợ chồng một lòng, không nên phân biệt lẫn nhau.

Về sau mặc kệ là bà ta không muốn cho Hạ Trừng ở cữ, nhưng sợ việc này sẽ khiến cho mọi người bàn tán, nên bà ta luôn cho Hạ Trừng một khoản tiền, đương nhiên vẫn là chuyển tiền vào tài khoản của con trai.

Số tiền đó, Hạ Trừng cho đến lúc chết vẫn chưa được sờ qua.

Cô ở trong cuộc hôn nhân này, dường như là không còn đường lui nữa rồi.

Duy chỉ có điểm tựa ấy để cô kiên trì, cô mới có thể bảo vệ được sự tôn của cô.

Trước khi kết hôn một tháng, Giang Bích Lan muốn Hạ Trừng về nhà làm việc.

"Công việc kia của cô cũng chẳng kiếm được mấy đồng, chi bằng về công xưởng đây giúp việc đi."

Hạ Trừng từ chức, bắt đầu ở công xưởng làm việc, có khi khi cô về phòng trọ, so với Tô Hằng tăng ca còn muộn hơn.

Kì thực cô lúc đó không hiểu, trước khi kết hôn, đến nhà trai làm trâu làm ngựa là một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.

Danh phận có là gì, quan trọng nhất là cô phải làm như trả công, bị người ta coi như là chuyện đương nhiên, cũng coi khó khăn của cô chẳng phải là chuyện gì to tát.

Chuyện này thì có ý gì? Cô còn chưa gả vào Tô gia, liền muốn biến cô thành nô lệ của nhà bọn họ rồi.

Hạ Trừng và dì Trương cũng là bắt đầu quen nhau từ đây.

Người vợ Tô gia, địa vị trong nhà so với dì Trương không có gì khác biệt lắm, Trương Xuân muốn làm, Hạ Trừng cũng muốn làm, cô làm còn nhiều hơn.

Ngoài trừ lo việc ở bên ngoài, Hạ Trừng con phải đi xuống xưởng để lo những việc vặt vãnh.

Phàm là đi vay nợ, chạy ngân hàng, hay là kí nhận thư, chỉ cần một cú điện thoại của Giang Bích Lan, cô đều phải đến.

Tô Quốc Hoa không chỉ một lần khuyên vợ mình, "bà đừng có sai con dâu làm này làm kia nữa, buổi tối hôm qua, tôi thấy nó bận đến tận mười giờ mới trở về."

"Ngược lại bà thì nhàn rỗi, chi bằng đi ra ngoài hoạt động nhiều hơn một chút đi, nhìn dáng vẻ của nó, chính là không được chăm sóc tốt, giao nhiều việc cho nó, sức khỏe càng ngày càng kém, sau này sinh con sẽ không tốt đâu."

"Bích Lan, bà để nó ở nhà, con nhà mình do ai chăm sóc? Bà cũng không nghĩ cho A Hằng, nếu như mỗi ngày nó về nhà, trong nhà đến một người cũng không có, trong lòng nó sẽ có cảm nghĩ như thế nào."

"Được được được, tôi biết ông đứng về phía nó rồi." Giang Bích Lan chốc lát dừng lại, "chi bằng để hai đứa nó về nhà ở, như vậy bảo bối của của ông đỡ phải chạy đi chạy lại."

Đi một vòng lớn như vậy, thật ra cũng chỉ muốn ép con trai con dâu về nhà ở.

Có điều, vì hai người còn chưa kết hôn, Hạ Trừng và Tô Hằng chuyển đến cùng tiểu khu nhưng khác nhà, nhưng sinh hoạt hằng ngày của bọn họ đều ở nhà bố mẹ.

Đến đây, cuộc sống của Hạ Trừng, giống như rơi vào đống bùn lầy, cố gắng bò thế nào, cũng không thể nào thoát ra được.

Mỗi khi hai người đàn ông trong nhà ra ngoài đi làm, Hạ Trừng giống như một người giúp việc, bắt đầu công việc của cô.

Nhưng đây không phải là gian nan nhất, điều làm cô không thể nhẫn nại được nhất chính là, Giang Bích Lan giống như vô tình hay cố ý nói với cô những câu nói sau

“Bố chồng tôi có một người bạn, ông ấy là giám đốc của một xưởng kĩ thuật lớn, trước đây ông ấy gọi điện thoại qua đây, nói nhất định sẽ để A Hằng và con gái ông ấy cùng ăn cơm, người ta là bác sĩ từ nước ngoài về, có điều, vì cô nên bố chồng tôi đã từ chối lời mời này.”

Xem thường người khác cũng nên có mức độ, chí ít không nên ở trước mặt vợ tương lai của con mình, nên để lại mặt mũi cho chính con mình.

Hạ Trừng từ trước đến giờ chưa bao giờ biết bị một người tát lên mặt có bao nhiêu đau đớn, nhưng hiện tại cô đã hiểu, Giang Bich Lan gây ra, so với bị tát mười cái tát còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Đến cùng là hạng người gì, mới có thể nói ra điều ác liệt như vậy.

Nếu không dựa vào ngây thơ, dựa vào nhanh mồm nhanh miệng, liền có thể không hề kiêng dè chút nào mà làm tổn thương người khác, tính cách đê hèn làm người ta giận sôi lên được.

Giang Bích Lan vừa vô lý lại vừa đáng trách, nhưng Hạ Trừng thân là con cháu, ngoài trừ không thể lấy cô ra, cũng không biết làm thế nào để phản kích lại mới tốt.

Thế giới của Hạ Trừng trắng đen phân biệt rõ ràng, cô chưa từng gặp qua một người như thế này, càng là một người thủ đoạn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi