NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

"Cô ấy là lớp trưởng khi đi học."

Giang Bích Lan "A" một tiếng, tỉnh ngộ nói: "Mẹ nhớ ra rồi, cô ấy chính là vị bạn học so với con còn học tốt hơn, này thật đúng là duyên phận, xoay quanh, hóa ra tất cả mọi người là người quen."

Cô gái đeo cặp kính dày cộm ngày đó, trưởng thành thế nhưng lại trở nên xinh đẹp như vậy, khó trách bà không nhận ra đươc.

Giang Bích Lan giãy dụa, Tô Quốc Hoa đỡ bà xuống giường, bà vỗ tay Hạ Trừng nói: "Khi đó tôi đã biết, cô nhất định là cô gái tốt."

Tô Hằng liền xấu hổ, anh nhẹ giọng nói: "Được rồi, mẹ, chúng ta đừng ảnh hưởng cô ấy làm việc."

Hạ Trừng vội đi làm việc của mình, hướng bọn họ gật gật đầu, giống như không có việc gì rời khỏi phòng bệnh.

Cô đi rồi, Giang Bích Lan vội nói: "Trước kia mẹ từng nghe nói qua nhà cô ấy rất có tiền, thiên kim tiểu thư như cô ấy lại ở bệnh viện chịu khổ, thật sự là không dễ dàng."

Tô Hằng trầm mặc không lên tiếng, ở trong mắt mẹ anh, tư tưởng giai cấp so với thời phong kiến còn khắt khe hơn, anh không muốn mẹ mình nghĩ như thế về Hạ Trừng.

Điểm tốt của Hạ Trừng chính là từ nội tâm,chứ không phải là từ điều kiện bên ngoài.

Giang Bích Lan giống như nghĩ đến cái gì, cười hỏi: "Cô ấy có phải chưa có bạn trai không?"

Tô Hằng ngay cả đoán cũng không cần đoán, liền biết mẹ mình trong lòng có ý gì: "Mẹ, mẹ đừng đi phiền cô ấy."

Giang Bích Lan nói: "Điều này sao có thể nói là phiền? Các con vốn chính là bạn bè, hơn nữa, mẹ chính là sinh ra một đứa con trai tốt, con mọi thứ đều tốt, chính là tính tình không nóng không lạnh, con không nóng nảy, mẹ đều thay con sốt ruột."

Tô Hằng tức giận, anh thực sợ mẹ mình làm ra chuyện mất mặt, "Chuyện của con mẹ đừng quản."

Giang Bích Lan: "Ai, con đứa nhỏ này nói cái gì vậy, mẹ là quan tâm con, nếu không con vẫn không chịu quen bạn gái, mẹ thay con làm chủ?"

Tô Hằng bởi vì không ngủ được, đầu ong ong, anh ủ rũ gục đầu xuống, cười khổ, "Mẹ, con khuyên mẹ đừng nghĩ con thực tốt, Hạ Trừng cô ấy như thế nào có thể để ý con."

Giang Bích Lan quay đầu nhìn đứa con tự phụ của mình lại trở nên ủ rủ như thế, bà thấp giọng nói: "Con làm sao không xứng với cô ấy, tốt xấu gì con cùng cô ấy vẫn là tốt nghiệp cùng trường đại học."

Tô Hằng không nghĩ lại cùng mẹ dây dưa vô vị, anh thở dài, bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh.

Anh tìm một cái ghế trong góc, ngồi xuống.

Xa xa, anh nhìn thấy Hạ Trừng ở các phòng bệnh rất bận rộn.

Tay áo của cô vẫn xắn lên, trên cổ đeo ống nghe bệnh, tóc tùy ý bó buộc ở sau đầu, người so với trước kia còn gầy một chút, cũng càng giản dị, nhưng dáng vẻ bận rộn này lại càng có khí chất.

Trải qua nhiều năm tôi luyện, cô tuy rằng không còn là thiếu nữ, nhưng mị lực tản ra, chỉ có tăng không giảm.

Tô Hằng lẳng lặng quan sát cô thẳng đến khi cô cũng phát hiện anh ngồi ở chỗ này.

Cô hướng hắn gật gật đầu, tiếp tục vội đi làm việc của mình.

Tô Hằng phải chờ tới khi cô đi đến gần một phòng bệnh, rốt cục mới lấy dũng khí mở miệng, "Từ từ,tôi có thể hay không mời cô ăn bữa cơm? Tôi muốn cám ơn cô mấy ngày qua, thay tôi chăm sóc mẹ tôi."

Hạ Trừng mỉm cười, "Tôi có thời gian ăn cơm trưa hay không, ngay cả chính mình cũng không biết, có điều một ly cà phê thì có thời gian, anh đến phòng nghỉ chờ tôi, tôi sẽ qua luôn."

Tô Hằng ở phòng nghỉ đợi hai mươi phút, mới nhìn thấy Hạ Trừng vội vàng đi tới.

"Ngại quá, khiến anh đợi lâu."

"Không sao, dù sao tôi cũng không có việc gì."

Hạ Trừng nhìn thấy anh, lại nhìn sang máy bán cà phê bên cạnh, "Không phải nói cảm ơn tôi sao? Mời tôi uống ly cà phê là được rồi."

Tô Hằng lắc đầu, "Như vậy sao có thể."

"Chăm sóc người bệnh vốn là việc tôi phải làm,anh không cần để ở trong lòng, có điều uống ly cà phê này, coi như nhận quà thì xong rồi, bệnh viện có lệnh rõ ràng cấm nhận hồng bao."

Tô Hằng cười khổ, cô làm sao lại bởi vì vì cái lí do này, mới từ chối lời mời cùng anh ăn cơm.

Có điều nhiều năm không gặp, cả người cô toát lên cảm giác tùy hứng, rộng lượng rất nhiều, ít nhất hiện tại trên mặt cô thường xuyên lộ vẻ tươi cười.

Bọn họ tìm bàn ngồi xuống, nói chuyện gần đây.

Tô Hằng nhịn không được hỏi: "Cô bây giờ vẫn cùng bác sĩ Nhạc bên nhau sao?"

Khóe miệng Hạ Trừng nhếch lên, "Đúng."

"Hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, hẳn là chờ cô tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn?"

Hạ Trừng gật gật đầu, cô không phủ nhận, kia cũng muốn chờ bác sĩ Nhạc mở miệng cầu hôn mới được, điểm ấy cô còn khá bảo thủ.

"Vậy còn anh? Trước khi tốt nghiệp, nghe nói anh rốt cục cùng đàn em qua lại, hai người có tính kết hôn?"

Tô Hằng không chút nào giấu diếm, "Tôi hiện tại độc thân."

Hạ Trừng an ủi nói: "Học máy tính các anh chính là không biết cách kết giao bạn gái, cũng coi như làm khó các anh."

Tô Hằng cười không nói, nơi làm việc nữ giới quả thật không nhiều lắm, nhưng kia cũng không là nguyên nhân chủ yếu.

Trong quá khứ khi đàn em theo đuổi anh, anh cũng từng nghĩ tới liền tới như vậy đi, chuyện yêu đương phải thử mới biết được có thích hợp hay không.

Nhưng là anh biểu hiện không đủ tích cực, hơn nữa phụ nữ hiện đại đều có chủ kiến, cô ấy biết tình huống không đúng, cũng không quyết tâm cùng kiên trì, cùng anh tiếp tục qua lại.

Muốn một người không yêu mình yêu mình, căn bản khó như lên trời.

Tình cảm là thứ có thể nuôi dưỡng,nhưng tình yêu thì không như thế.

Điều kiện của cô ấy không tồi, sao phải chấp nhận chứ.

Đàn em rất nhanh tìm một người khác, vẫn là lãnh đạo của công ty cô ấy thực tập.

Sự thật đều là như vậy, do anh không đủ quý trọng, sẽ luôn có người so với anh càng quý trọng.

Bỏ đi người mình thích, cũng không cần quá đau khổ, cơ hội ở đâu đều có.

Học muội thực thông minh, cô hoàn toàn không nghĩ treo cổ ở một cái cây.

Đầu năm nay, ai còn kiên nhẫn hy sinh chính mình, theo đuổi cái gọi là tình yêu trọn đời trọn kiếp.

Tình yêu chỉ có thể là ảo mộng, thế gian căn bản là không tồn tại.

Sau đó, mẹ buộc anh đi xem mặt, đối phương là thiên kim của một nhà khoa học kỹ thuật, tính tình rất khó ở chung,mẹ anh sau khi gặp cha mẹ đối phương, cô nàng liền ghét bỏ nhà không tốt, đơn phương từ chối tiến thêm một bước qua lại.

Xem mặt kỳ thật chính là một chợ cá thịt, bạn chọn lựa người ta, người ta cũng chọn bạn, vô cùng công bằng.

Khoảng thời gian đó, mẹ anh giống như bị dội vào đầu một chậu nước lạnh, hõan qua một đoạn thòi gian, cũng không hề không đề cập tới chuyện giúp anh xem mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi