NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Hạ Trừng tàn nhẫn mà bấu Tần Du một hồi mới rời khỏi bệnh viện, về phòng trọ của mình.

Đêm hôm ấy cô mơ thấy một ác mộng, mặc dù là nói là mơ, nhưng cũng là chuyện đã từng xảy ra.

- ------Đường phân cách hồi ức------

Hôn lễ của Hạ Trừng và Tô Hằng được tổ chức rất long trọng, đây đều để thỏa mãn lòng hư vinh của Giang Bích Lan. Bà ấy chỉ có một người con trai, nay kết hôn dĩ nhiên là muốn khoe mẽ với bạn bè của mình rồi.

Tiệc cưới được tổ chức trong nhà hàng có hơn 50 bàn, rượu và đồ ăn đều dùng đồ tốt nhất, có điều bạn bè cô dâu chú rể lại không nhiều, đa phần khách đến đều là Giang Bích Lan mời đến.

Đôi vợ chồng son mệt hoài, tận lực mà hoàn thành chức trách của mình, quay về nhà, hai người mệt đến mức ngồi phịch lên ghế salon, ai cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Kết hôn chỉ là một hình thức, căn bản không thể nào mang đến cho người ta hạnh phúc, vui vẻ thực sự, càng không phải hầu hết các câu chuyện tình yêu lãng mạn.

Sự việc xảy ra vào hơn ba tháng sau.

Hạ Trừng sớm đã đến công trường làm việc, cô thậm chí còn không kịp tiễn Tô Hằng đi làm, chỉ làm bữa sáng rồi để lên bàn cho anh.

Công xưởng chỉ có một mình cô, cô đến trước cả bà, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, dọn dẹp sạch sẽ cả phòng hành chính.

Cô làm được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy bụng quặn đau.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là đi nhà vệ sinh, nhưng cô mới chỉ đứng lên liền ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Khi cô tỉnh lại, hỗn loạn, ý thức cũng không tỉnh táo, chỉ biết gượng người đứng lên, đến nhà vệ sinh ngồi lên bồn cầu.

Đương nhiên cô không biết được, lúc ấy cô đang bị xuất huyết trong, huyết áp không đủ, chỉ cần cô không nằm, não sẽ vì vậy mà thiếu dưỡng khí khiến cô ngất đi.

Ngồi trên bồn cầu, cô lại bất tỉnh một lần nữa.

Lần này tỉnh lại cả người cô nằm sõng soài trên sàn, cô muốn đứng lên, nhưng cả người đều không có lực.

Biết rằng hôm nay công việc của Tô Hằng thực sự rất bận, Hạ Trừng vẫn gọi điện thoại cho hắn.

Có lẽ lúc con người ta chịu đau đớn, luôn mong muốn có thể nhìn thấy người mà mình yêu thương nhất ở bên cạnh, hoặc là có nguyên nhân quan trọng khác, cô vừa đau bụng, đã miễn cưỡng mình đi đến nhà vệ sinh.

Bây giờ cô cả người lôi thôi, quần còn chưa mặc vào, liền lau sạch sẽ phía dưới, cả người đều không có sức.

Vì lòng tự ái quấy phá, Hạ Trừng không muốn mọi người nhìn thấy, trong công xưởng còn có nhân viên, nhìn thấy sự thảm hại của cô.

Cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhấn số điện thoại của Tô Hằng, anh khi đó đã ra khỏi nhà đi làm.

"Em cảm thấy bụng em rất đau, anh có thể đến công trường một chuyến, đưa em đi khám bệnh được không?"

"Trừng Trừng, sáng nay anh phải tham dự một cuộc họp quan trọng, anh không thể rời đi được. Em tự mình bắt xe đến đấy không được sao?”

Hạ Trừng đau đến mức toàn thân phát run, cô cầu xin nói: "Không được, em không có cách nào đứng dậy được, em đã ngất ở công xưởng mấy lần rồi."

"Ba mẹ đâu rồi? Anh gọi cho ba mẹ lập tức qua đó với em."

Hạ Trừng rốt cuộc cũng rơi lệ, cô nghẹn nói: "Tô Hằng, em rất cần anh, chỉ cần anh mới có thể giúp em...anh mau đến đi..."

Tròng lòng Tô Hằng cảm thấy chuyện này không ổn, anh nhờ đồng nghiệp xin phép lãnh đạo cho anh nghỉ, tức tốc chạy về công xưởng của nhà mình.

Trên đường, hạ Trừng không ngừng gọi điện cho anh, "Bụng của em đau quá, anh ở đâu vậy, tại sao vẫn chưa tới?"

Lúc anh mở cửa nhà vệ sinh thì nhìn thấy Hạ Trừng nằm ở đó, nhưng ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều cả người như bị rút sạch máu, làn da trắng đến mức không bình thường.

Anh tay chân luống cuống.

"Trừng Trừng, đi, anh mang em đi bênh viện nhé."

"Xin lỗi, em không phải là cố ý làm phiền anh đâu." Hạ Trừng cố nặn ra nụ cười nhẹ nhàng, muốn giảm đi cảm giác áy náy, thực ra cô cũng không hề nghĩ rằng, tình hình của mình lại tệ đến như vậy.

Tô Hằng xanh mặt nói: "Em không nên nói gì nữa."

"Ồ, càng nói cậu càng hả hê, bận việc xong thì cậu quay về đi, nhìn cậu bây giờ đi, lôi thôi như quỷ vậy.

Hạ Trừng tàn nhẫn mà bấu Tần Du một hồi mới rời khỏi bệnh viện, về phòng trọ của mình.

"Ồ, càng nói cậu càng hả hê, bận việc xong thì cậu quay về đi, nhìn cậu bây giờ đi, lôi thôi như quỷ vậy.

Hạ Trừng tràn ngập áy náy nói:"Thật may là có anh tới, nếu không em thật sự không biết nhờ ai giúp đỡ đây."

Tô Hằng không nói một câu nào.

Anh ôm lấy Hạ Trừng đặt lên xe, bởi vì thay đổi tư thế, cô lại ngất đi, đoạn đường này, cho đến tận khi cô đến khoa cấp cứu thì cô mới tỉnh lại.

Xét nghiệm thai, cô được chẩn đoán là thai ngoài tử cung.

Ngay sau đó, cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật, phẫu thuật ổ bụng.

Bụng Hạ Trừng mở ra một đoạn khoảng ba phân, bác sĩ từ đó lấy ra một cái ống dẫn, sau đó cầm máu cho cô, sau đó cắt đoạn ống dẫn trứng đã bị phá, tiếp liền dùng điện đốt.

Toàn bộ quá trình không tới một canh giờ, giải phẫu cũng không quá khó khăn.

Nhưng khi hoàn thành, Hạ Trừng đã mất 2000ml máu, máu toàn thân cô dường như bị rút đi mộtt nửa, còn mất đi một bên ống dẫn trứng.

Tương lai xác suất thụ thai của cô không đến sáu mươi phần trăm, từng có thai ngoài tử cung, phát sinh nguy hiểm khi mang thai cũng cao gấp mấy lần người bình thường.

Tô Hằng vì tới cứu cô, ở công ty lãnh đạo hỏi thăm, nhưng anh không hề đem chuyện này ra nói cho bất cứ một người nào, là sau này Hạ Trừng mới lờ mờ đoán được.

Giải phẫu xong, Hạ Trừng ở lại bệnh viện vài hôm, Giang Bích Lan chỉ ghé qua có một lần, vừa hay lần đó cô muốn rút ống dẫn quản.

Cái đó ở trong ruột, cảm giác cái ống được lôi ra, làm cho hạ Trừng vừa đau vừa sợ, cô không nhịn được mà khóc thành tiếng.

Giang Bích Lan chỉ ở một bên, không nóng không lạnh nói: "Đau đến như vậy sao? Cô sợ đau như vậy, sau này thì định sinh con thế nào?"

Sau khi ra viện, Hạ Trừng bị mang về nhà để điều dưỡng.

Gần đây, Giang Bích Lan cũng bắt đầu giống như người trẻ vậy, học dùng máy tính, cũng học lên mạng tra cứu tài liệu.

Bà ta vô tình hay cố tình mà nói với Hạ Trừng: "Tôi tra qua rồi, thai ngoài tử cung xảy ra do bốn nguyên nhân, một là viêm nhiễm phụ khoa, hai là lạm dụng quan hệ, ba là đã làm qua phẫu thuật ở bụng, bao quát cả người, ba là có thói quen hút thuốc, uống rượu lâu dài

Hạ Trừng im lặng không lên tiếng, cô có linh cảm, bà ta muốn nói điều gì rồi.

Sinh vật đều có bản năng của nó, nếu như có thể, cô muốn lỗ tai của mình điếc luôn cho rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi