NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Nhưng không sao cả, tuy cô không có tình yêu nam nữ với anh, nhưng cũng không thể ngăn cản cô làm bạn với anh.

Tô Hằng đề nghị để anh lái xe, Hạ Trừng không đưa ra ý kiến gì, cô làm việc suốt một ngày, thấy mình mệt đến sắp chết.

Cô mệt đến mức vừa lên xe đã nằm xuống ngủ mất.

Đi được nửa đường, Tô Hằng lấy áo khoác của mình đắp lên người cô.

Mùi vị trên quần áo khiến Hạ Trừng cảm thấy rất quen thuộc, cô ngủ sâu hơn, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích gì.

Buổi tối tình trạng giao thông không tốt, bọn họ bị kẹt xe hơn nửa giờ, mới đến được quán ăn Trung Quốc giả cổ kia.

Lúc bọn họ đến, ba mẹ Hạ Trừng còn chưa tới, thế nên hai người đành phải vào phòng bao ngồi trước.

Hạ Trừng cắn hạt dưa, nhớ tới chuyện gì, nói một câu:

“Công việc của cậu nhẹ nhàng ghê đó, nếu không phải thế sao cứ thấy cậu không có việc gì là đến nhà chơi cờ với ba mình.”

Tô Hằng bật cười:

“Những thứ như thời gian, chỉ cấn sắp xếp tốt là sẽ có, cần phải xem bản thân mình sử dụng chúng thế nào.”

Hạ Trừng gật gật đầu:

“Mình nghe ba nói, cậu đã tự gây dựng sự nghiệp, sao rồi, tình huống có tốt không?”

Tô Hằng lắc đầu:

“Không tốt lắm, tài chính phải đầu tư trong giai đoạn trước quá nhiều, cứ đốt tiền mãi.”

Anh cười khổ:

“Mình rất lo ông chủ đầu tư chịu không nổi, sẽ từ chối bước đầu tư tiếp theo.”

Hạ Trừng rũ mắt:

“Đúng là hai người làm vậy có phần mạo hiểm, bây giờ mọi người còn chưa quen mua bán trên internet, nhưng mà tương lai thì không tồi, chỉ là cần phải cướp đoạt thị trường nên giai đoạn đầu phải gánh vác hao tổn rất lớn.”

Tô Hằng rất kinh ngạc khi thấy cô hiểu biết nhiều như vậy, cho nên cũng bắt đầu mở máy hát:

“Đúng đó, bước đầu tiên là chúng tôi giảm miễn phí chuyên chở, sau đó còn chuẩn bị hủy bỏ thu tiền lãi từ thương phẩm, chỉ lấy phí giao dịch rất ít, để cho mọi người quen sử dụng trang web mua sắm trực tuyến của chúng tôi.”

Hạ Trừng “Ừ” một tiếng, cô do dự một lát, mới vừa phát biểu "cao kiến" của mình.

“Quan trọng nhất là chuẩn bị máy giao dịch cho tốt, để cho nguy hiểm trong giữa giao dịch người bán và người mua giảm xuống đến mức thấp nhất, mọi người cảm thấy an tâm, chuyện mua bán của các người sẽ càng ngày càng tốt.”

“Nhìn không ra đó, cậu đi làm bác sĩ mà không đi kinh doanh, đúng là rất đáng tiếc.”

Anh nhẹ nhàng khen tặng cô.

Hạ Trừng khoát tay:

“Mình thuận miệng nói vậy thôi, cậu vào trường đại học, tiện tay kéo một sinh viên học kinh doanh, chắc chắn họ sẽ nói hay hơn mình rất nhiều.”

Vừa vặn lúc này vợ chồng Hạ Chấn Trì cũng đến.

“Hai người các con tán gẫu cái gì mà vui vẻ như vậy?”

“Ba, con đang nói chuyện liên quan đến công việc của con nuôi ba đó.”

Hạ Chấn Trì nói:

“Sau SARS, trăm nghề tiêu điều, ba cho rằng tương lai của việc mua bán qua mạng này rất khả quan.”

Phó Mạn nói:

“Em không đồng ý, cửa hàng chắc chắn không phải thứ mà internet có thể thay thế hoàn toàn, giống công ty thời trang Open Server của chúng ta vậy, anh không thể hi vọng khách hàng chưa mặc thử, đã chịu tiêu một số tiền lớn mua quần áo của nhà chúng ta.”

Hạ Trừng nói:

“Có thể chứ, chỉ cần làm tốt trong khâu vận chuyện, để cho khách hàng mặc thử ở nhà, không thích thì trả về, tuy tổn thất phí chuyên chở, nhưng có thể mở rộng phạm vi tiêu thụ rộng ra cả nước, thậm chí tương lai còn có thể lan ra hải ngoại, đương nhiên bây giờ mà nói những chuyện này thì vẫn quá sớm, có điều việc buôn bán, cần phải nhìn chuẩn tiên cơ, không phải sao?”

Tô Hằng vẫn nhìn cô, không lên tiếng.

Bữa cơm này, Hạ Trừng ăn đến như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô bị Tô Hằng nhìn đến mức cảm thấy da đầu run lên.

Cô không thích nói những chuyện liên quan đến tương lai cho người khác, nếu cô thật sự muốn dựa vào những thứ mình biết gì để thu hoạch tiền tài thì cô vốn không dấn thân vào ngành y.

Cô là người biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cũng luôn cho rằng niềm vui trong cuộc sống của con người không chỉ đến từ tiền tài.

Kiếp trước cô từng sở hữu nhiều thứ như vậy, đời sống vật chất chưa bao giờ thiếu thốn, nhưng cô vẫn sống vô cùng đau khổ.

Sau khi Tô Hằng đưa bọn họ về đến nhà, mới lái xe đi về.

Tối hôm đó, Hạ Chấn Trì và Phó Mạn nhắc tới chuyện muốn đầu tư vào.

“Ba đứa trẻ à, anh nên biết doanh thu và phí tổn của họ bây giờ căn bản không ngang nhau, ngay cả ông chủ đầu tư ban đầu cũng phải rời khỏi, anh đi nhận cục diện rối rắm này, có nguy hiểm rất lớn.”

“Em phải tin tưởng ánh mắt đầu tư của anh, hơn nữa, đứa bé Tô Hằng kia cũng có thực lực, cậu ta làm việc anh rất yên tâm.”

Phó Mạn thấy không thể thay đổi suy nghĩ của chồng mình, đành phải khuyên ông:

“Đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ ông chủ của họ hạ quyết tâm rời khỏi, anh hẵng dùng giá thấp thu mua vào, như vậy dù cho tương lai có tổn thất, cũng sẽ không tổn thất quá lớn.”

Hạ Chấn Trì tức giận nói:

“Nè, em nhìn em đi, anh còn chưa bắt đầu làm, em đã khẳng định anh và con nuôi của anh không thể kinh doanh thành công rồi.”

Phó Mạn thở dài:

“Em biết, anh chỉ cảm thấy cậu ta chịu thiệt, cho nên mới muốn đầu tư cho cậu ta, nhưng việc gì cũng phải có hạn độ chứ.”

Hạ Chấn Trì bất đắc dĩ:

“Đứa bé Tô Hằng kia quá u mê, suy nghĩ cũng không được linh hoạt, anh không chỉ vì áy này mà cũng có ý giúp cậu ta, anh tin tưởng cậu ta sẽ thành công, cho nên mới muốn giúp cậu ta một tay.”

Hạ Trừng về đến phòng mình, tắm xong đang chuẩn bị ngủ, lúc này di động lại bắt đầu vang lên.

Người làm việc trong bệnh viện như bọn họ, từ trước đến nay không tắt điện thoại, cũng không điều thành hình thức tắt tiếng.

Cho dù lúc đi ngủ cũng có thói quen đặt di động ở nơi tay mình có thể chạm đến.

Nếu như lời đồn trên phố là thật, đặt di động cạnh gối rồi đi ngủ sẽ gây ra ung thư não, đến lúc đó Hạ Trừng cũng không hiểu phải đi tìm ai khóc.

Từ Ninh cũng là người di động không rời tay.

Cô ấy là một hình mẫu tiêu chuẩn của "máy còn người còn, máy mất người mất".

Đối với việc này, cô ấy đã từng phát biểu quan điểm cá nhân.

“Đặt di dộng bên gối đầu sẽ gây ung thư hả?”

Cô ấy cười vui vẻ:

“Nghiêm trọng quá đi, vậy mình phải nhanh chóng bỏ gối đầu đi, mình không ngủ bằng gối đầu nữa là được.”

Hạ Trừng nhìn dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại, nghe máy mới biết người gọi tới là Lục Trí Viễn.

“Xin lỗi nhé, trễ như vậy mà còn gọi điện thoại cho em, không làm phiền em ngủ chứ?”

Hạ Trừng giật giật khóe miệng, đúng là một kẻ kiêu ngạo, biết rõ không nên gọi vào giờ này, nhưng anh ta vẫn gọi, nói rõ anh ta chỉ nói vậy thôi chứ cũng không có bao nhiêu chân tâm thật ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi