NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

May mắn lúc trước Hạ Trừng tự mình lựa chọn cho con ăn, nếu không khi bé cưng trưởng thành, nói không chừng sẽ không nhận ra mẹ mình là ai.

Bình thường Tô Hằng về nhà đã rất là muộn, nhưng mẹ hắn sẽ ôm cháu trai, không quản ngại khổ cực đứng chờ ở cửa, là để khi hắn vào cửa sẽ nhìn thấy ra rằng bà mỗi ngày đặc biệt chăm sóc cháu trai mệt mỏi đến như thế nào.

Khi đó Tô Hằng cho rằng, vợ mình được nghỉ ngơi thoải mái, chí ít cô không cần vất vả về chuyện chăm sóc bé cưng.

Nhưng hắn không hiểu được, việc mẹ mình trông non cháu chẳng qua là mỗi khi có bạn bè người thân đến thăm sẽ ôm cháu trai ra cho mọi người nhìn một chút hoặc lúc đang chơi với cháu một hồi thì thấy cháu khóc sẽ ôm trở về cho con dâu xử lý.

Tô Hằng mang một thân xác mệt mỏi vào trong phòng, nhưng trong này luôn không có một bóng dáng ai.

Bởi vì mẹ hắn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, cho nên nói Hạ Trừng và con trai ra ngoài phòng khách ngủ.

Việc chia phòng ngủ này, kéo dài đến hai năm.

Âm thanh gào khóc của bé cưng, hắn xưa nay chưa từng nghe qua.

Hạ Trừng hao tổn sức lực ôm lấy bé cưng đang phát sốt mà nhẹ giọng dỗ dành, trong khi đó hắn lại nằm xuống gường ngủ say.

Về sau, Tô Hằng nhớ lại mới phát hiện ra vào thời điểm vợ mình cần mình nhất lại làm kẻ chối bỏ trách nhiệm.

Hắn yên tâm buông bỏ trách nhiệm làm cha, chỉ vì những lời lẽ hùng hồn của mẹ hắn, tưởng chừng như từ lập trường của hắn mà suy nghĩ cho hắn.

Nhưng mà hoàn toàn không đúng.

Vợ chồng chính là vợ chồng, vào lúc nước sôi lửa bỏng, gian nan thử thách phải cùng nhau đối mặt.

Mặc dù bọn hắn chia phòng để ngủ nhưng Hạ Trừng vẫn đến giúp hắn chuẩn bị quần áo tắm rửa.

"Công việc hôm nay vất vả sao?" Cô theo thường lệ hỏi.

Tô Hằng không lên tiếng, thật sự là hắn không kiên nhẫn mỗi ngày đều nghe mấy loại câu hỏi giống nhau này.

Giữa bọn họ phảng phất cũng không tìm được chủ đề chung để nói chuyện nữa.

Hạ Trừng không phát hiện ra điểm phiền chán của hắn, hoặc là nếu cô có phát hiện cũng sẽ giả vờ như không biết.

Cô luôn mỉn cười nói: "Hôm nay bé cưng rất ngoan, luôn nhìn em mà cười rộ lên, chờ lát nữa anh tắm rửa xong em sẽ dẫn anh đi nhìn..."

Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Trừng Trừng..."

Hạ Trừng thận trọng nhìn anh.

Hắn hắng giọng: "Em có nhiều thời gian thì thay mẹ chăm sóc con một chút, dù sao mẹ cũng lớn tuổi rồi, không thể vất vả mãi như thế được, em là tiểu bối, có chuyện gì thì nên tự mình làm, đừng để một người già như mẹ làm việc vất vả quá."

Hạ Trừng cúi đầu xuống, cô không muốn giải thích.

Có giải thích cũng vô dụng, bất cứ đứa con trai nào không tin tưởng vào người mẹ kính yêu của mình thì sẽ là kẻ bất hiếu.

Giá cô phiếu công ty Tô Hằng ngày càng giảm mạnh, các loại báo chí, tạp chí kinh tế đều đăng bài nhắc đến.

Nội dung đại khái nói rằng loại sản nghiệp kiểu mới này ở trong nước không thích hợp, người tiêu dùng không có thói quen theo đuổi trào lưu ngoại quốc.

Đêm hôm báo chí đưa tin, Tô Hằng phải tận đến đêm khuya mới về đến nhà, hắn không ăn cơm, cũng không có tắm rửa, một mình cô đơn ngồi trên ban công trầm tư.

Hạ Trừng đẩy cánh cửa thủy tinh ra, bắt gặp một bóng dáng thâm trầm trong bóng đêm, có lóe một đám ánh lửa nhỏ màu đỏ, lúc đó cô mới nhìn rõ khuôn mặt chồng mình.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn tiều tụy như vậy.

Bên trong cái gạt tàn thuốc, đầy ắp tàn thuốc lá.

Hạ Trừng đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu gối của hắn: "Anh có gặp chuyện gì khó khăn đúng không?"

Tô Hằng im lặng.

Hạ Trừng nắm chặt tay hắn: "Em biết mình có nói gì thì anh cũng sẽ không muốn nghe, nhưng đây là biện pháp duy nhất."

Ngay từ sớm hắn hiểu được cô muốn nói gì, đây chính là lúc hai vợ chồng bọn họ không cần mở miệng nhưng có chung nhận thức.

Tô Hằng không muốn cô lấy một xu nào từ nhà mẹ đẻ của mình.

Mẹ kế của Hạ Trừng, bởi vì chuyện của Hạ Chấn Trì mà rất không ưa thích Tô Hằng, bà không hề chào đón hắn.

Đến mức mặc dù Hạ Trừng được thừa kế một khoản tài sản lớn, nhưng vì tôn nghiêm hắn không để cô đi nhận lấy khoản tiền đó.

Đương nhiên nhìn tình hình trước mắt của công ty Tô Hằng, khoản tiền kia cũng sẽ không thể bù nổi sự thiếu hụt về vốn của công ty hắn.

Vậy nên chuyện Hạ Trừng nhận lấy khoản tiền kế thừa kia căn bản không có tác dụng. Nếu muốn cứu lấy công ty phải được Phó Mạn đồng ý cho mượn một khoản tiền mới được.

Hạ Trừng đã quyết định, lần này trở về nhà cầu xin Phó Mạn chuyện trọng đại, cô không cần ai phải nhắc nhở sẽ biết mình phải làm như thế nào.

Tô Hằng không chắc chắn rốt cuộc Hạ Trừng đã nói với Phó Mạn điều gì, nhưng cuối cùng Phó Mạn cũng đồng ý giúp đỡ một khoản tiền lớn, đầu tư vào công ty sắp phá sản kia.

Bởi vì chuyện này mà Phó Mạn sở hữu một phần ba số cổ phần công ty, còn một nửa của Tô Hằng. Ngoài cổ phiếu công nghệ của riêng hắn, còn nhận được di sản kế thừa từ cha vợ.

Mặc dù thời đại này có phát triển tiến bộ ra sao, thì cái nhìn của xã hội đối với sự nghiệp của một người đàn ông chắc chắn phải dựa vào gia đình nhà vợ, luôn luôn có một ánh nhìn đầy màu sắc.

Cho nên chuyện liên quan đến khoản tiền lập nghiệp đầu tiên của Tô Hằng đều xuất phát từ Hạ Trừng, người ngoài căn bản không ai biết.

Có lẽ đối với Hạ Trừng mà nói, cô cố gắng nỗ lực nhiều năm như vậy, chỉ là hi vọng có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Nhưng mãi cho đến khi hắn thành công trong sự nghiệp, cô mới nhận ra tình yêu và thời gian tươi đẹp giữa hai người bọn họ sẽ mãi mãi không thể quay lại được nữa.

May mắn lúc trước Hạ Trừng tự mình lựa chọn cho con ăn, nếu không khi bé cưng trưởng thành, nói không chừng sẽ không nhận ra mẹ mình là ai.

Bình thường Tô Hằng về nhà đã rất là muộn, nhưng mẹ hắn sẽ ôm cháu trai, không quản ngại khổ cực đứng chờ ở cửa, là để khi hắn vào cửa sẽ nhìn thấy ra rằng bà mỗi ngày đặc biệt chăm sóc cháu trai mệt mỏi đến như thế nào.

Khi đó Tô Hằng cho rằng, vợ mình được nghỉ ngơi thoải mái, chí ít cô không cần vất vả về chuyện chăm sóc bé cưng.

Nhưng hắn không hiểu được, việc mẹ mình trông non cháu chẳng qua là mỗi khi có bạn bè người thân đến thăm sẽ ôm cháu trai ra cho mọi người nhìn một chút hoặc lúc đang chơi với cháu một hồi thì thấy cháu khóc sẽ ôm trở về cho con dâu xử lý.

Tô Hằng mang một thân xác mệt mỏi vào trong phòng, nhưng trong này luôn không có một bóng dáng ai.

Bởi vì mẹ hắn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, cho nên nói Hạ Trừng và con trai ra ngoài phòng khách ngủ.

Việc chia phòng ngủ này, kéo dài đến hai năm.

Âm thanh gào khóc của bé cưng, hắn xưa nay chưa từng nghe qua.

Hạ Trừng hao tổn sức lực ôm lấy bé cưng đang phát sốt mà nhẹ giọng dỗ dành, trong khi đó hắn lại nằm xuống gường ngủ say.

Về sau, Tô Hằng nhớ lại mới phát hiện ra vào thời điểm vợ mình cần mình nhất lại làm kẻ chối bỏ trách nhiệm.

Hắn yên tâm buông bỏ trách nhiệm làm cha, chỉ vì những lời lẽ hùng hồn của mẹ hắn, tưởng chừng như từ lập trường của hắn mà suy nghĩ cho hắn.

Nhưng mà hoàn toàn không đúng.

Vợ chồng chính là vợ chồng, vào lúc nước sôi lửa bỏng, gian nan thử thách phải cùng nhau đối mặt.

Mặc dù bọn hắn chia phòng để ngủ nhưng Hạ Trừng vẫn đến giúp hắn chuẩn bị quần áo tắm rửa.

"Công việc hôm nay vất vả sao?" Cô theo thường lệ hỏi.

Tô Hằng không lên tiếng, thật sự là hắn không kiên nhẫn mỗi ngày đều nghe mấy loại câu hỏi giống nhau này.

Giữa bọn họ phảng phất cũng không tìm được chủ đề chung để nói chuyện nữa.

Hạ Trừng không phát hiện ra điểm phiền chán của hắn, hoặc là nếu cô có phát hiện cũng sẽ giả vờ như không biết.

Cô luôn mỉn cười nói: "Hôm nay bé cưng rất ngoan, luôn nhìn em mà cười rộ lên, chờ lát nữa anh tắm rửa xong em sẽ dẫn anh đi nhìn..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi