NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Lục Trí Viễn mỉn cười phủi sạch quan hệ: "Chuyện Quý Mặc Sinh xảy ra không liên quan gì đến anh, đừng đánh đồng anh với anh ta, anh giữ mình rất trong sạch, nhưng em đoán không sai, chuyện của bọn em đúng là anh nghe từ miệng Quý Mặc."

Hạ Trừng cười khinh bỉ, không cần hỏi, cô cùng có thể đoán được, Quý Mặc Sinh hình dung như thế nào về cô.

Cô không nóng không lạnh hỏi: "Tên Quý Mặc Sinh kia cũng sẽ đi?"

Lục Trí Viễn nói: "Ấy, đừng xem thường người ta, anh nhìn ngu ngốc như vậy sao? Đã mời em rồi sao có thể còn mời anh ta nữa?"

Anh ta dùng ngữ khí quá mức hài hước để nói chuyện, khiến cho Hạ Trừng không nhịn được bật cười ra tiếng.

Đợi cô ngừng cười, Lục Trí Viễn mới hỏi: "Như vậy là em đồng ý với anh rồi?"

Hạ Trừng gật gật đầu: "Nhưng tôi cảm thấy anh phải nói với Trịnh Sỹ Hào chuẩn bị tâm lý trước."

"Chuẩn bị tâm lý gì?"

"Nếu như thất bại, thì phải ngàn vạn lần giữ phong độ, không được khóc, đường đường là một đại nam nhân không thể vì một chút thất bại nhỏ như vậy mà khóc ra nước mắt nước mũi, tóm lại là rất không dễ nhìn."

Cô thật không đành lòng nói, hình thức cầu hôn như vậy về sau muốn có thể làm lại nhiều lần.

Thật sự thua thiệt máu của máu của bọn cường hào quá dài, trải qua vô số đả kích như vậy, nếu là người bình thường không chết thì cũng sẽ bị thương, có thể lấy lại được dũng khí, quả thật là không thể.

Những người có vẻ khó tin trong thực tế này chỉ có thể nói rằng đó là định mệnh, nếu không, thật khó để giải thích tại sao một người có thể yêu một người khác một cách tuyệt vọng như vậy.

Từ Ninh là một người đi theo chủ nghĩa độc thân muôn đời, muốn cô ấy đi vào “nấm mồ chôn tình yêu”, đó không phải là một chuyện dễ dàng.

Lục Trí Viễn thấm thía nói: "Cho nên anh muốn nhờ em, nói hộ vài câu tốt với Từ Ninh."

Xem ra hình thức cầu hôn giống như vậy, đã không phải là lần đầu tiên.

Bọn họ thường xuyên đi xã giao cùng nhau, rồi thế nào mà lại cùng nhau hẹn hò yêu đương chơi đùa, còn Hạ Trừng suốt ngày vội vội vàng vàng với đống công việc ngập đầu, không có thời gian tham dự qua.

Chẳng qua, Từ Ninh giấu diếm rất tốt, vậy mà không để cô biết.

Nhưng thật ra cô đã hiểu lầm, Từ Ninh căn bản không coi chuyện cầu hôn là chuyện gì quá to tát.

Trịnh Sỹ Hào làm loại chuyện nhàm chán này, Từ Ninh hết sức ngại phiền, đương nhiên không muốn Hạ Trừng tham dự vào.

Hạ Trừng lắc đầu: "Tôi khuyên cô ấy cũng vô ích, đừng tưởng cô ấy là một thiên kim đại tiểu thư suốt ngày chỉ biết õng ẹo, tâm địa của Từ Ninh so với người khác hết sức kiên cường, nếu như Võ Tắc Thiên còn sống, có lẽ cô ấy là dạng người giống như vậy."

Đại khái chuyện cha ngoại tình đã tạo một bóng ma trong lòng Từ Ninh, cô cũng không tin tưởng vào chuyện hôn nhân, cùng lắm là cho rằng pháp luật nhất định có sự bảo đảm cho hôn nhân.

Lại nói, gia cảnh cô ấy tốt, lại sợ người khác kết hôn với cô chỉ vì tiền nhà mình, vậy nên đối với chuyện kết hôn càng không có cảm tình tốt.

Lục Trí Viễn đã gặp qua Từ Ninh, bởi vậy rất tán thành những lời nói của Hạ Trừng.

Nếu tưởng tượng việc tìm người bạn đời trăm năm của mình diễn ra trong vườn thú động vật, thì kiểu người như Từ Ninh tuyệt đối không có khả năng bị thu hút bởi những loài động vật đáng yêu, bởi cô ấy căn bản là một loài dã thú dũng mãnh, chỉ cô độc trong một cái lồng giam to lớn.

Về phần Hạ Trừng, Lục Trí Viễn cảm thấy cô có chút cao thâm khó dò, cho tới bây giờ hắn vẫn không thể phân biệt rõ ràng đến tuột cùng cô là mèo con hay một con hổ lớn.

“Phải làm sao bây giờ? Lần này đã mời không ít người, nếu như cầu hôn thất bại, mặt mũi của Trịnh Sỹ Hào không biết giấu đâu cho được.”

“Chịu thôi chứ biết làm sao.” Hạ Trừng hoàn toàn không để trong lòng: “Nói không chừng đây mới là tình thú của cô dâu, không cần phải để ý bọn họ, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được, cùng lắm lúc Trịnh Sỹ Hào khổ sở đến mức nhảy thuyền thì anh đừng quên ném cho hắn một cái phao cứu sinh.”

Lục Trí Viễn cảm thán nói: “Tất cả các người phụ nữ bây giờ đều lạnh lùng giống như em sao?”

Hạ Trừng ý vị sâu xa liếc nhìn hắn một cái, nở một nụ cười quỷ dị, cười đến mức lông tơ trên người hắn đều dựng đứng cả lên.

Cô thậm chí ngay cả câu gặp lại cũng không nói với hắn, trực tiếp đi vào trong phòng bệnh.

Đến chạng vạng tối ngày hẹn, Lục Trí Viễn đích thân đến nhà đón cô đi.

Hạ Trừng ăn mặc rất đơn giản, trên người chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt dài đến gối, bởi vì quá giản dị, Phó Mạn còn đặc biệt lấy một chiếc áo choàng kiểu dáng hơi cổ xưa màu tuyết trắng trên cổ đính mấy hạt ngọc trai từ trong tủ quần áo ra khoác lên người cô.

Lục Trí Viễn nhấn vào chuông cửa, trang phục của hắn còn tùy hứng hơn, mặc dù bên ngoài khoác áo vest tây nhưng bên trong lại mặc một cái áo thun trắng, ống quần ngắn lộ ra một đoạn cổ chân, dưới mang giày Cavans.

Anh ta đi vào cửa trước, chủ động chào hỏi Hạ Chấn Trì và Phó Mạn: “Bác trai bác gái có khỏe không ạ.”

Sau đó anh ta nhìn về phía Hạ Trừng, sau đó ánh mắt liền dính chặt trên người cô không dời đi được.

Tuổi của cô ngày càng lớn, lại cộng thêm những tôi luyện trong công việc, khiến cho người ta có cảm giác càng ngày càng lộ ra nội tâm tinh xảo, mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều tỏa ra một cỗ khí chất thanh toát, càng thêm cảm giác trầm ổn khiêm tốn.

Vốn là khuôn mặt xinh đẹp thú hút nhất nhưng lại rút lui về phía sau, không còn là tiêu điểm hấp dẫn người ta chú ý nhất.

Phó Mạn ho nhẹ một tiếng: “Cô đã từng nghe Trừng Trừng nhắc đến con, con là học trưởng lúc học cao trung đúng không, thật ngại quá, hôm nay còn làm phiền con tới chở một chuyến.”

Lục Trí Viễn nói: “Không đâu ạ, đây là niềm vinh hạnh của con.”

Thật ra hai ngày trước, Hạ Chấn Trì đã cẩn thận dò hỏi thăm qua Hạ Trừng có quan hệ gì với bạn bè không.

Một điểm không tốt khi sinh con gái đó là cha mẹ luôn luôn rất khó yên tâm, cho dù Hà Trừng mấy tuổi đi chăng nữa, người làm cha làm mẹ như bọn họ vẫn luôn lo lắng về đối tượng kết hôn của cô.

Sinh con trai ra, chỉ cần đừng làm lớn bụng con gái nhà người khác, thì còn lại mọi chuyện có thể tùy thuộc vào ý hắn, rất nhẹ nhõm, so với việc nuôi thả đàn vịt trong hồ cũng không khác biệt mấy, chỉ cần đứa con trai còn nhớ rõ nhà mình ở chỗ nào là chỗ đó rất tốt.

Hạ Trừng nhìn thoáng qua gương mặt của cha mình một chút, lúc Lục Trí Viễn cùng ông nói chuyện, ông hoàn toàn ăn nói có ý tứ, thần thái vô cùng nghiêm túc.

Cũng không khó trách khi Hạ Chấn Trì trưng ra sắc mặt không tốt với Lục Trí Viễn, ông đang làm kinh doanh, có giao du không ít cùng với những người nhà giàu thế hệ thứ hai.

Từ tay không mà có thể tạo nên một sản nghiệp lớn do mình làm chủ, thường thường bọn họ coi việc trải qua gian khổ ấy là một niềm đáng tự hào, việc sinh ra loại khí thế kiêu ngạo này nếu không kiềm chế tốt sẽ biến thành khinh người ngang ngược.

Mặc dù Hạ Chấn Trì không có khoa trương như vậy, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc ông có thể yêu thích phong cách con nhà giàu.

Nói dễ nghe một chút, gọi Lục Trí Viễn là phóng khoáng, ngông nghênh còn nói dễ nghe một chút thì gọi là dáng vẻ lưu manh.

Hạ Trừng trong lòng chấn động, xem ra người cha thân yêu của cô có sức tưởng tưởng không vô hạn lao vùn vụt đi nào cũng không biết, cô nhanh chóng đưa Lục Trí Viễn rời khỏi nơi này mới được.

Cô vội vàng cầm túi xách lên, thúc giục nói: “Lục Trí Viễn, chúng ta đi nhanh lên nào, nếu không đi sẽ đến muộn mất.”

Lục Trí Viễn mỉn cười phủi sạch quan hệ: "Chuyện Quý Mặc Sinh xảy ra không liên quan gì đến anh, đừng đánh đồng anh với anh ta, anh giữ mình rất trong sạch, nhưng em đoán không sai, chuyện của bọn em đúng là anh nghe từ miệng Quý Mặc."

Hạ Trừng cười khinh bỉ, không cần hỏi, cô cùng có thể đoán được, Quý Mặc Sinh hình dung như thế nào về cô.

Cô không nóng không lạnh hỏi: "Tên Quý Mặc Sinh kia cũng sẽ đi?"

Lục Trí Viễn nói: "Ấy, đừng xem thường người ta, anh nhìn ngu ngốc như vậy sao? Đã mời em rồi sao có thể còn mời anh ta nữa?"

Anh ta dùng ngữ khí quá mức hài hước để nói chuyện, khiến cho Hạ Trừng không nhịn được bật cười ra tiếng.

Đợi cô ngừng cười, Lục Trí Viễn mới hỏi: "Như vậy là em đồng ý với anh rồi?"

Hạ Trừng gật gật đầu: "Nhưng tôi cảm thấy anh phải nói với Trịnh Sỹ Hào chuẩn bị tâm lý trước."

"Chuẩn bị tâm lý gì?"

"Nếu như thất bại, thì phải ngàn vạn lần giữ phong độ, không được khóc, đường đường là một đại nam nhân không thể vì một chút thất bại nhỏ như vậy mà khóc ra nước mắt nước mũi, tóm lại là rất không dễ nhìn."

Cô thật không đành lòng nói, hình thức cầu hôn như vậy về sau muốn có thể làm lại nhiều lần.

Thật sự thua thiệt máu của máu của bọn cường hào quá dài, trải qua vô số đả kích như vậy, nếu là người bình thường không chết thì cũng sẽ bị thương, có thể lấy lại được dũng khí, quả thật là không thể.

Những người có vẻ khó tin trong thực tế này chỉ có thể nói rằng đó là định mệnh, nếu không, thật khó để giải thích tại sao một người có thể yêu một người khác một cách tuyệt vọng như vậy.

Từ Ninh là một người đi theo chủ nghĩa độc thân muôn đời, muốn cô ấy đi vào “nấm mồ chôn tình yêu”, đó không phải là một chuyện dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi