NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Bình đài không lớn, hai người bọn họ ngồi bên cạnh rất gần, Lục Trí Viễn còn nghe được hơi thở hổn hển tiếng hít thở của cô, anh ta không được tự nhiên nhìn về phía xa xa, trong lòng suy nghĩ, đây hẳn là âm thanh tốt nhất mà anh ta từng được nghe qua.

Hạ Trừng ở trên không lắc lư hai chân, mặc dù cả người cô đổ mồ hôi, cơ thể không một chỗ nào không đau nhức, nhưng trong nội tâm của cô lại có một cảm giác lạ thường vô cùng thỏa mãn.

Vận động khiến người ta hạnh phúc, câu nói này áp dụng trên người cô quả là vô cùng chính xác.

"Em cũng mệt mỏi rồi, chúng ta xuống dưới làm một số vận động thả lỏng người một chút, sau đó em đi tắm rửa, rồi chúng ta lại đi ăn một chút gì đó."

"Không ăn được không? Tôi nghĩ chờ một lúc nữa tôi chỉ có thể bò về nhà nghỉ ngơi."

Lục Trí Viễn cong khóe miệng lên: "Không được, anh giúp em vận động thể thao, em đi ăn cơm với anh, có qua có lại là đạo lý hiển nhiên, em không thể từ chối yêu cầu của anh."

Hạ Trừng kêu gào, nhưng cô cũng không biết xấu hổ mà lại từ chối tiếp.

Phiền não hiện tại của cô chính là, làm như thế nào để dùng một loại phương thức ưu nhã leo từ trên đài cao xuống dưới, cô thật sự một chút cũng không muốn ngã lộn nhào tựa như treo ở giữa không trung.

Lục Trí Viễn nhảy đi xuống trước, đứng vững vàng, mới ngẩng đầu lên nói: "Nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ được em."

Hạ Trừng nhảy xuống, anh ta đưa cô ở không trung kéo xuống mặt đất.Cô thở ra một hơi: "Cảm ơn anh."

Lục Trí Viễn nhìn cô mỉm cười: "Không cần cám ơn, em nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, đừng cố ý kéo dài thời gian, anh sẽ chờ em ở bên ngoài, bữa cơm này em tuyệt đối không được trốn thoát."

Hạ Trừng cười to: "Anh yêu tâm, tôi sẽ không quỵt nợ."

Sau đó bọn họ đến một nhà có phòng ăn riêng.

Nói là phòng ăn là bởi vì thực tế hai vợ chồng chủ nhà hàng đặt mấy cái bàn trên sân thượng, không mở ra cho người ngoài vào, vô cùng đơn giản bắt đầu kinh doanh.

Trong ngày có loại nguyên liệu nấu ăn nào thì làm loại đồ ăn đó, cứ sử dụng phương thức như vậy, mấy năm sau đó, trở thành một xu hướng, nhà hàng nổi danh này không có thực đơn.

Nhà hàng này mỗi ngày chỉ phục vụ ba nhóm khách hàng, tổng số người không được vượt quá mười hai người, nếu muốn ăn nhất định phải đặt lịch trước.

Hạ Trừng rất nhanh phát hiện, mình rơi vào cái bẫy Lục Trí Viễn bày ra.

Nhưng cô không hề không vui.

Bởi vì đồ ăn vô cùng ngon, cảm giác tức giận đã vơi đi phần nào, cô rất hưởng thụ gian phòng này, khiến cho cô cảm giác giống phòng ăn gia đình.

Rất ấm áp, giống như khách hàng là người thân trong nhà vậy.

Lúc vợ chồng ông chủ làm thức ăn, cũng rất hoan nghênh khách hàng tham gia, Hạ Trừng vừa đánh vừa nghe được bà chủ nói chuyện mới biết được vợ chồng bọn họ quen biết nhau ở nước ngoài lúc đang đọc các phương pháp nấu ăn trong trường học.

Hai người đều yêu thích du lịch, cũng học tập các món ăn của các quốc gia trên thế giới, cho nên bọn họ đặc biệt ở lại một quốc gia nào đó tầm một hai năm sau đó đổi sang nơi khác họ muốn đến.

Bọn họ không quan tâm đến việc kiếm được nhiều tiền hay không, mục đích mở phòng ăn, ngoại trừ kiếm lấy tiền sinh hoạt cơ bản thì mục đích chủ yếu nhất vẫn là kết giao bạn bè, cùng học tập phương thức nấu ăn.

Hạ Trừng rất hâm mộ loại quan hệ vợ chồng này.

Đã là tri kỷ, cũng là bạn bè, quan trọng nhất chính là bọn họ tôn trọng lẫn nhau, yêu thương nhau.

Muốn tìm được người vừa là bạn đời một đời một kiếp vừa là tri kỷ của nhau, đã là không dễ dàng, huống chi hai người còn cùng chung chí hướng, có chuyện nói không hết.

Chỉ xem dáng vẻ hai vợ chồng nhìn nhau cười, Hạ Trừng cũng cảm giác được bọn họ không chỉ có yêu nhau mà cuộc sống còn rất hạnh phúc.

Lúc ăn cơm, Lục Trí Viễn nói: "Sao em không nói lời nào?"

Hạ Trừng xoay xoay ly rượu vang đỏ: "Hiện tại tôi có rất nhiều cảm xúc."

Lục Trí Viễn nhìn cô: "Nói nghe một chút nào."

Hạ Trừng lắc đầu: "Có nói anh cũng không hiểu được đâu."

Lục Trí Viễn cười: "Ấy, nghe em nói câu này sao giống giọng điệu như một bà cụ nhỏ nhỉ." Anh ta giơ ly lên: "Cụng ly nào, chuyện tình phiền muộn này không cần phải suy nghĩ về nó, nếu như em cao hứng cũng không cần phải nói với anh, nhưng anh rất sẵn lòng vinh dự khi được cùng em chỉa sẻ niềm vui sướng này."

Hạ Trừng cùng anh ta cụng ly: "Mặc dù lời nói của anh rất hoa văn, nhưng cũng lại rất buồn nôn, quả thật rất dễ nghe." Cô dừng một chút: " Khó trách nhiều người phụ nữ thích anh như vậy, anh gần như có thể lừa gạt hết tấm lòng của các cô, Lục đẹp trai tiếng tăm lừng lẫy, quả nhiên không đơn giản."

Lục Trí Viễn lắc đầu cười khổ: "Em hình dung như vậy về anh sao?"

Hạ Trừng cười cười, không trả lời, cô quay đầu qua, cũng không muốn nhìn người đứng sau lưng anh ta.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, kiến thức Lục Trí Viễn khá uyên thâm, làm tăng thêm nhiều hứng thú, anh ta nói cho Hạ Trừng rất nhiều sự vật sự việc thú vị mà cô chưa từng nghe qua.

Hạ Trừng cảm thán: "Tôi chưa từng đi ra nước ngoài lần nào, không, tính các địa điểm vùng đất trong nước mà tôi đã đi qua chắc đếm được trên đầu ngón tay."

Lục Trí Viễn mỉm cười: "Có cơ hội, anh thật sự muốn dẫn em đi Maldives chơi."

Hạ Trừng xem thường: "Bốn bề đều là biển, suốt ngày đợi ở trên đảo, có cái gì chơi vui."

Lục Trí Viễn nói: "Chúng ta không ở phòng trên nước, như vậy quá nhàm chán, chúng ta thuê một con thuyền, lúc ban ngày anh câu cá còn em thì bơi lội phơi nắng, ban đêm chúng ta có thể dừng ở một đảo nhỏ khác biệt để qua đêm."

Hạ Trừng biết anh ta uống say, suy nghĩ đã bay đến nơi nào rồi không biết, cùng không thể kéo trở lại.

Cô thuận miệng đáp lời: "Tôi không thích ăn cá, mà tôi còn bị say sóng, không muốn ngủ trên thuyền, như vậy sẽ khiến cho tôi ngủ không ngon giấc."

Lục Trí Viễn chỉ cười, nụ cười kia quá mức phóng khoáng ngông ngênh, nếu như Hạ Trừng là một cô gái không hiểu chuyện đời, cô nghĩ mình hẳn là rất dễ dàng rơi vào bẫy của anh ta.

Sau khi ăn cơm tối xong, bởi vì Lục Trí Viễn đã uống rượu qua, cho nên anh ta mời tài xế đến lái, đưa Hạ Trừng về nhà cô trước.

Cô không có ý tứ muốn mời anh ta vào nhà.

Hạ Trừng lo lắng tính tình của cha, sẽ như lần trước nhìn thấy Lục Trí Viễn sẽ mất đi khống chế.

Lại nói hôm nay cô quả thực về nhà hơi trễ.

Cô suy nghĩ kỹ một chút, ở cùng với cùng với Lục Trí Viễn, thời gian đặc biệt trôi qua rất nhanh, cô thường thường quên thời gian về nhà.

Trước khi chia tay, Lục Trí Viễn bỗng nhiên kéo tay Hạ Trừng, nhẹ nhàng mà hôn lên tay cô.

Cô ngu ngơ nửa ngày, không biết làm sao để nhìn anh ta.

Ở chung cùng với Lục Trí Viễn rất dễ chịu là một chuyện, có thể tiến triển nhanh chóng như thế hay không, cử chỉ thân mật vượt qua giới hạn bạn bè bình thường lại là một chuyện khác.

Hạ Trừng rút tay mình về, xoa lên gương mặt nói: "Lục Trí Viễn, đừng mượn cơ hội say rượu mà làm loạn, mời anh có chừng mực chút."

Lần này anh ta không cười với cô nữa, mà là thâm trầm ngắm nhìn cô, không nói lời nào.

Cặp mắt kia ẩn giấu quá nhiều tâm tư mà Hạ Trừng không muốn hiểu.

Cô không thể lý giải nổi loại người như Lục Trí Viễn, làm sao có thể đơn giản lưu lại ấn tượng tốt với một người phụ nữ, mà lại chọn lựa thủ đoạn quả quyết nhanh chóng như thế, thấy được anh ta không cần phải suy nghĩ thận trọng, là anh ta có thể khẳng định mình muốn người phụ nữ trước mặt này.

Có thể coi là sai lầm, với anh ta mà nói, tổn thương hẳn cũng là không lớn, Lục Trí Viễn rất nhanh có thể lại đi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Hạ Trừng nghĩ, nếu như cô là một người phụ nữ bình thường, chắc chắn sẽ đắm chìm trong anh ta, may mắn cô không phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi