NHÂN SINH TỪ DÒ MÌN BẮT ĐẦU

Thành thật mà nói, “Dòng cát thời gian” là một trò chơi có chất lượng tổng thể vô cùng tốt, xứng với cái mác “bom tấn” mà thiên hạ gán cho.

Đó là đánh giá của Dương Khoa sau khi cùng với Thu Thảo thưởng thức công cuộc “chạy nước rút” về đích do người trưởng phòng công ty GETA thực hiện. Sở hữu nền đồ hoạ đẹp lung linh, âm thanh sắc nét cộng thêm chất hành động đặc biệt hoa mỹ, ngay từ lúc mới xuất hiện trò chơi đã nhanh chóng trở thành món ăn tinh thần tuyệt vời trong mắt những người du khách tham gia hội thi Done Quick. Những dãy ghế kín người hết chỗ phía sau lưng thí sinh xuyên suốt quá trình speedrun diễn ra chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Bản thân hắn tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Xem giới thiệu trò chơi tại lễ hội VNfun đã choáng ngợp lắm rồi, xem trải nghiệm trò chơi trực tiếp thế này còn phấn khích gấp mấy lần!

Tuy vậy trong mắt Dương Khoa siêu phẩm hành động tới từ GETA không phải là không có tỳ vết, cứ việc bản thân hắn chưa từng tận tay trải nghiệm trò chơi mà chỉ dừng lại ở mức “cưỡi ngựa xem hoa”. Khuyết điểm dễ thấy nhất cho đến lúc này là yếu tố tương tác giữa khả năng điều khiển thời gian với môi trường chưa được đơn vị phát triển đầu tư xây dựng đúng mực, không đạt đến kỳ vọng của một kẻ khó tính đã từng theo dõi màn giới thiệu trò chơi tại VNfun như hắn.

Hoặc thế, hoặc là thí sinh ngồi phía trên kia vì đang tiến hành speedrun nên dứt khoát bỏ qua khoản đi sâu vào tương tác với môi trường, chỉ sử dụng quyền năng siêu phàm để tái hiện lại nguyên trạng một số lối đi hay vật thể then chốt mà thôi. Còn đâu khán giả chỉ có thể thấy được sự biến ảo không theo quy luật của dòng chảy thời gian thông qua các pha giao tranh với kẻ địch trong trò chơi.

Điều này vô hình chung đi ngược lại với mong đợi của Dương Khoa. Theo hắn càng là speedrun thì yếu tố điều khiển thời gian càng phải có nhiều đất diễn trong khâu di chuyển qua lại mới đúng. Chứ nếu chỉ dùng để các pha giao tranh trở nên dễ thở hơn thì quả là phí phạm!

Cơ mà thôi.

Dù sao thì thể loại chủ đạo của trò chơi này là hành động chứ không phải phiêu lưu, cho nên khâu chiến đấu được chăm chút kỹ lưỡng hơn các nội dung còn lại đại khái cũng có thể thông cảm. Lại nói, loạt trò chơi có phong cách tương đồng tại thế giới cũ là “Hoàng tử Ba Tư” vốn cũng chẳng khá khẩm hơn “Công chúa Năm Sáu” của Thu Thảo là bao. Đứng trên góc độ của một kẻ xuyên việt mà nói Dương Khoa cảm thấy khuyết điểm này không nên vạch ra thì hơn, kẻo đến lúc bị người ta hỏi vặn có ý tưởng gì hay lại “méo mồm”.

Bởi vì hai người tìm đến hành trình speedrun “Dòng cát thời gian” đúng lúc người trưởng phòng công ty GETA sắp sửa kết thúc phần thi của mình, cho nên không lâu sau đó Dương Khoa cùng với Thu Thảo đã lại rủ nhau rời đi, không để cho người trưởng phòng hay biết tý gì về sự có mặt của hai người họ. Vừa vặn khi ấy trời cũng sắp sửa tối, thế là hai người đi dạo lang thang khắp khuôn viên toà nhà hội nghị thêm một lúc rồi quyết định kết thúc buổi du ngoạn chiều hôm nay tại đây.

Để cảm ơn Thu Thảo đã cho biết về hội thi speedrun hay ho, cũng như đồng hành cùng với mình suốt cả nửa buổi chiều Dương Khoa đã chủ động mời cô dùng bữa tối tại một nhà hàng cách đó không xa. Trước lời mời chân thành tới từ chàng thanh niên thiên tài, Thu Thảo lưỡng lự một chút rồi gật đầu đồng ý. Và thế là không lâu sau hai người bọn họ đã yên vị tại một gian phòng ăn sang trọng, vừa thưởng thức sơn hào hải vị vừa vui vẻ trò chuyện với nhau về đủ thứ chuyện trên trời dưới bể.

Thậm chí, hai người còn nhân dịp này trao đổi tin tức tình báo trong ngành chế tác trò chơi với nhau. Đương nhiên chúng đều chỉ là những tin tức không quá quan trọng, có bị tiết lộ cũng không làm ảnh hưởng đến đại cục mà thôi. Quan hệ giữa Dương Khoa và Thu Thảo còn chưa tốt đẹp đến mức tiết lộ cho nhau biết về những bí mật kinh thiên mà bản thân nắm được.

Sau đó,… sau đó không có sau đó. Gọi riêng cho mình một chiếc taxi đang chạy trên phố, Thu Thảo nói lời hẹn gặp lại Dương Khoa vào ngày mai trước khi lên xe rời đi. Nếu như bọn họ là một cặp đôi thì có lẽ sau khi ăn tối xong xuôi hai người sẽ tiếp tục tìm kiếm niềm vui tại một quán bar náo nhiệt nào đó, sau đó vừa tản bộ dưới bầu trời đêm vừa nhỏ to tâm sự, sau đó nữa thì là thuê một gian phòng nghỉ kín đáo để chuyển sang “tâm sự” bằng ngôn ngữ cơ thể như một số bộ truyện đô thị 18+ nổi tiếng.

Tiếc thay hai người họ lại không phải là một cặp đôi, tương phản Dương Khoa và Thu Thảo còn là hai người lính ở hai đầu chiến tuyến ở thời điểm hiện tại, cho nên những tình tiết giả tưởng nêu phía trên đã không xảy ra. Vẫy tay chào tạm biệt giai nhân, Dương Khoa cũng bắt một chiếc taxi bên lề đường chạy thẳng về khách sạn, kết thúc một ngày dài dạo chơi phố xá.

Đồng thời nhân vật chính của chúng ta còn cho thấy được rằng bản thân mình là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Trong suốt hai ngày sau đó, cứ khi nào rảnh rỗi là Dương Khoa lại bám dính Thu Thảo như hình với bóng để tiếp tục thưởng thức những tiết mục speedrun mãn nhãn. May mà hành trình của bọn họ trên đất Mỹ không bị phóng viên nước Việt nào bắt gặp, nếu không thì ngay tức khắc sẽ có một loạt bài báo với tiêu đề ông chủ trẻ tuổi của Ninja Studio “đi đêm” cùng siêu tân tinh GETA vân vân…, hứa hẹn gây náo loạn không kém gì cuộc chiến dư luận giữa các trò chơi thủ thành kiểu mới hồi hè.

Phải tới khi hội thi Done Quick chính thức kết thúc, Thu Thảo mới mang theo vẻ mặt không cảm xúc thường ngày chia tay Dương Khoa, sau đó lên máy bay rời đi luôn vào ngày hôm sau. Về phần nhân vật chính của chúng ta, sau đó một hai ngày hắn cũng cùng với đoàn đội của mình thu xếp hành lý trở về nước. Trải qua hơn nửa tháng trời chỉ đạo đội ngũ, đến nay bộ môn thiết kế tại văn phòng chi nhánh Bắc Mỹ đã có thể tự mình triển khai dự án chế tác trò chơi đầu tay “Slay the Spire” mà không cần Dương Khoa hắn phải can thiệp chỉnh sửa hay giảng giải, phân tích như những ngày đầu tiên. Âu cũng là do trò chơi ma huyễn này thật sự rất phù hợp với văn hóa của dân bản địa, cho nên mọi thứ mới đi vào quỹ đạo chóng vánh đến vậy.

Bên cạnh đó, sau khi thống nhất bàn bạc với nhau xong xuôi Dương Viễn dưới sự trợ giúp của Hoan cũng bắt đầu tiến hành một số hạng mục mới mẻ đầy tham vọng, hứa hẹn sé giúp cho chi nhánh phát triển mạnh mẽ trong tương lai. Và đến đây thì nhóm người Dương Khoa không giúp gì được nữa cả, có ở lại cũng chỉ tổ vướng chân vướng tay nên hắn quyết định về nhà luôn cho nó khỏe. Đi lâu vậy ai nấy đều nhớ nhà hết rồi.

Lại nói, ở nhà cũng có ối công to việc lớn yêu cầu hắn và Liễu phải về mà lo liệu đấy chứ nào có được nhàn hạ thảnh thơi để mà chơi bời du ngoạn tiếp? Không về luôn kiểu gì đám nhân viên ở nhà cũng loạn thành một đoàn cho mà xem.

Cổng vào Hiệp hội Trò chơi, một ngày trước khi hội chợ triển lãm thường niên GamExpo diễn ra.

“Nhanh lên nhanh lên! Mang đống cột vào trong kia dựng luôn hộ tôi cái! Thiệt tình, đã nói là thấp quá rồi mà không chịu nghe…. Này! Mang nốt tấm vải bạt vào cùng luôn đi chứ giữ lại làm gì nữa? Định mang về thờ hay sao?”

Lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng trước cảnh đám thợ khuân vác đồ đạc chất lên xe băng chuyền để chở vào bên trong, Thiếu Hoàng đảo mắt nhìn vào thùng xe một cái rồi lớn tiếng cáu gắt. Không thể tin được ngày mai hội chợ khai mạc rồi mà đến bây giờ công tác dựng gian hàng vẫn còn chưa xong. Thế có điên ruột không chứ lị! Trời sắp tối rồi không biết có kịp không nữa.

“Được rồi anh Hoàng đừng quát nạt thế.” Đứng bên cạnh Trọng Lâm nghe thấy thế vội vàng khuyên nhủ, đồng thời anh quay sang bảo ban mấy anh em chịu khó thông cảm ông anh nóng tính một chút. Toàn là thợ đi thuê bên ngoài cả đấy chứ có phải người trong công ty đâu? Chịu khó mềm mỏng để người ta còn làm giúp cho, chứ nhỡ nặng lời một cái người ta tự ái bỏ hết đấy không làm nữa thì lại khổ anh em.

“Không nạt không được ấy chứ, chậm chạp thế này nhỡ hết việc rồi! Tú em cũng thật là, Hiệp hội nó cung cấp sẵn vật dụng đấy rồi không thuê cứ đi thuê ngoài. Lại còn vớ phải....” Thiếu Hoàng vẫn còn chưa chịu thôi.

“Được rồi bình tĩnh đi anh Hoàng, đừng trách chị Tú nhiều thế không chị ấy tủi thân đấy, Lần đầu tiên ai mà chẳng có sai sót? Với cả mấy anh em đến tăng viện ở trong kia hết rồi đấy, kiểu gì cũng thu xếp xong mọi thứ trong ngày hôm nay thôi.” Đúng lúc này thì Dương Khoa đi ngang qua nghe thấy Thiếu Hoàng tỏ vẻ bực bội cũng lựa lời khuyên giải. Trước khi đi Mỹ hắn đã đánh tiếng Thu Lan nhờ cô để ý lo liệu công tác tham gia triển lãm sản phẩm tại GamExpo năm nay rồi, nhưng vì bận đủ thứ việc nên Thu Lan lại bàn giao cho đàn em đắc lực là Cẩm Tú triển khai. Mà Cẩm Tú thì khâu nào cũng đều chuẩn bị tốt, duy có khâu dựng gian hàng quan trọng nhất này thì lại “sảy chân”, dẫn đến sát ngày hội chợ khai mạc rồi mà mọi thứ vẫn loạn hết cả lên.

Đáng nói hơn là, không hiểu vì sao trong công ty có Thiếu Hoàng là người hiểu biết tường tận mọi thứ liên quan đến GamExpo thì Cẩm Tú lại không tìm đến hỏi thăm hay nhờ vả, thay vào đó cô lại tự mình cáng đáng hết thảy mọi thứ để rồi xảy ra sai sót. Đến nỗi đích thân sếp lớn Dương Khoa ngày hôm nay phải tới đây “chi viện” thay cho mấy anh em đang cặm cụi làm việc ở tổng bộ.

Nhưng thôi, như đã nói ở trên thì đây là lần đầu triển khai công việc, chưa có nhiều kinh nghiệm nên sai sót không mong muốn có thể cho qua. Thêm nữa hiện tại khắc phục sai sót này vẫn còn kịp chán, không cần thiết phải làm lớn chuyện làm gì cho nó mất đoàn kết nội bộ ra.

“À đấy, còn cả chú đấy chú Khoa ạ. Chú suy xét chả chu đáo gì cả, đúng ra công việc này chú phải để người dày dặn kinh nghiệm với cả đáng tin cậy như anh chỉ huy chứ? Tự dưng lại giao cho Lan em với Tú em thế, việc không đúng người gì cả nên mới thiếu sót vậy đấy. ┐( ̄ヘ ̄)┌ “

“Gớm, có giao cho anh thì anh cũng có chịu làm khối ấy. Cả tháng nay anh ngồi nghịch bộ công cụ Empire Editor có thèm để ý đến công việc nào khác nữa đâu?” Trọng Lâm như thường lệ bĩu môi bóc mẽ người anh họ, có điều dường như giọng anh hơi nhỏ nên không ai nghe thấy để mà tiếp lời.

“Không được, công việc này không thuộc phạm vi quản lý của bộ môn thiết kế bên anh mà. Giao cho chị Lan chị Tú làm là chuẩn rồi, anh nhiều lắm chỉ có thể đóng góp ý kiến được thôi.” Dương Khoa không chút do dự phản bác: “Với cả anh cũng “ảo” lắm chứ không có “đáng tin cậy” gì đâu anh Hoàng ạ. Để cho anh chị huy kiểu gì cái mặt tiền gian hàng triển lãm của chúng ta cũng vàng chóe một màu cho mà xem.”

“Ê này, ý tưởng đó hay đấy! Bây giờ thuê người trang trí chắc vẫn còn kịp chú ạ! Chú….”

“Dẹp! Không có hay gì cả, anh em trong kia trang trí mặt tiền gần xong hết rồi. Anh đừng vẽ vời thêm nữa cho sinh chuyện ra.... A đây rồi, nhân vật chính đến đây rồi. Chờ mãi!” Đôi mắt Dương Khoa bỗng dưng sáng lên khi trông thấy thân ảnh Xuân Quế xuất hiện sau lưng Thiếu Hoàng, kế đó hắn lách người tiến tới lên tiếng chào hỏi.

“Chào sếp Khoa, chào anh Hoàng chào Lâm.” Xuân Quế mỉm cười đáp lại Dương Khoa, đoạn anh quay người về phía Thiếu Hoàng giơ cao cuộn áp phích cầm trong tay lên: “Anh Hoàng ơi áp phích in lại rồi anh nè. Anh xem như thế này đã ổn chưa để em còn mang vào trong kia.”

“Thôi không cần thiết phải hỏi ý kiến anh Hoàng đâu anh Quế, cứ đem áp phích vào dán luôn là được rồi. Cầu kỳ làm gì tầm này nữa? Đi, mau đi vào trong đây.” Không đợi cho Thiếu Hoàng kịp phản ứng, Dương Khoa đã vội vàng giật lấy cuộn áp phích từ tay Xuân Quế rồi kéo anh tiến vào quảng trường – nơi các gian hàng triển lãm trò chơi tọa lạc, để lại Thiếu Hoàng và Trọng Lâm tiếp tục lo liệu công việc ở phía bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi