NHÂN THƯỜNG

Ở một lầu các xa hoa trong một viện phủ, một nam nhân khoảng chừng hai mươi đang khép lép nhìn lên. Phía trên bàn, một nữ nhân dung mạo thanh tú như ngọc, bàn tay nàng đang cầm một tách trà đưa lên miệng khẽ nhấp vài cái…

"Suông, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép con ra ngoài một mình."

Hạ ly trà xuống, nàng cau mày nhìn thiếu niên nam tử.

"Nương*, con chỉ đi có một lát mà thôi."

"Nương à, con năm nay đã hai mươi rồi, tại sao Nương vẫn bắt con ở trong nhà không cho ra ngoài chứ?"

"Đám người trong phủ nói con chỉ là kẻ to xác, ai cũng chê cười con hết. Dượng không để ý đến cũng thôi đi, nhưng sao cả Nương cũng thế, một chút tự do cũng không cho? "

Nam tử tuấn tú uất ức nhìn vị nữ nhân trước mắt nói ra lời trong lòng.

"Không cho con ra ngoài là muốn tốt cho con, con vốn bị bệnh không khỏe trong người, sao ta có thể yên tâm để con ra bên ngoài?"

Nàng ta lắc đầu.

"Con ra ngoài đâu phải một mình, dẫn theo gia nô hộ vệ là được mà?"

"Con lớn rồi liền muốn cãi lại ý ta hay sao? Lại nói đám hộ vệ đó sao có thể… "

Nàng như biết vừa buột miệng đành ngừng lại, sau nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng rời đi.

Trà thành, một tiểu thành nằm tại phía đông nam Tru Thiên Môn, gọi là Trà thành là bởi nơi này chủ yếu hoạt động là dựa vào trà. Đồng núi trải dài liên miên, khí hậu bốn mùa ôn hòa, lại nói không biết tại sao nơi này trà lại có linh khí uẩn dục.

Phàm nhân tăng cường thể lực, an sinh khỏe mạnh tâm tình an ổn, tu giả tăng thêm linh lực. Mà chủ yếu nhất là tâm tình, trà giúp giải nhiệt thanh lọc độc khí, bình ổn lục phủ ngũ tạng.

Bởi vậy trà ở đây chính là cực tuyệt, là một sinh ý rất tốt cho các đại địa chủ nơi đây, trà còn được xuất đi nhiều nơi khắp vùng miền nam bắc.

Thậm chí còn là cống phẩm cho tông môn bang hội lân cận, có rất nhiều tu giả về đây nghiên cứu cũng không phát hiện nguyên do.

Mặc dù sinh ý là thế, vẫn chỉ phát triển tới tiểu thành mà thôi, chỉ có thể nói đây là chút duyên trời ban cho vùng đất hẻo lánh này.

Hàn Tông và Thường Xuân lặn lội tới đây đã mệt mỏi cả người, không cần hội ý nàng ta đã quyết định thuê một khách trọ hạng sang ở lại.

Hắn không có biện pháp đành để nàng ta làm chủ, hơn nữa cũng chẳng cần để ý mấy cái lặt vặt này, mọi chi phí đều do Vạn Niên Thanh bỏ ra, vậy thì tội gì không xõa.

Trời vừa tối nàng ta đã sang bên phòng hắn.

"Nơi đã tới rồi, cũng nên xem nhiệm vụ thế nào còn liệu mà làm đi thôi."

"Vậy được."

Hàn Tông cũng không lằng nhằng, hắn cũng muốn nhanh lúc nào tốt lúc đấy.

Hai người đóng kín phòng sau đó cùng móc ra một cái túi gấm, nhìn nhau một cái cả hai không chút do dự liền mở.

Phía trong hai túi trào ra quang mang bạch ngọc, chúng cuộn vào nhau sau đó huyễn hóa ra từng dòng chữ thẳng tắp thành hàng, sau nửa khắc nó mờ dần rồi tiêu tan vào hư vô.

Thường Xuân nàng ta nhìn nội dung có chút nhíu mày, còn Hàn Tông hắn lại hơi ngưng trọng, nội dung trên kia rất rõ ràng.

"Nếu đã là nhiệm vụ sư tôn giao phó, vậy thì nên bằng mọi giá hoàn thành. Chúng ta đi làm thôi."

Nhìn qua nhiệm vụ nàng ta phân phó một câu.

"Sư tỷ đùa à, chỉ biết tên mà không biết nhà, không biết hoàn cảnh gia thế, gặp phải nhà có sói vậy khác gì đi nộp mạng."

Hàn Tông giật giật khóe miệng, quả nhiên nàng ta thuộc dạng tự kiêu coi trời bằng vung.

Và cũng đúng như hắn nghĩ tới, nhiệm vụ mà bà ta giao cho là đi giết người…

"Vậy được, cho ngươi một ngày thăm dò, tối mai quay về báo lại khi đó ta sẽ quyết định."

Nàng ta hừ một cái rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nàng ta, hắn cuối cùng cũng đã hiểu được dụng ý của Vạn Niên Thanh. Thảo nào mà bà ta luôn miệng nói, hai người phải phối hợp cho tốt, cấm chỉ tự mình hành sự.

Nguyên lai là bà ta cũng biết tính tự tung tự tác kiêu ngạo của đệ tử nhà mình, nhưng mà người như thế rất hay hỏng chuyện.

Tại sao bà ta vẫn cử nàng ta đi, chẳng lẽ nhiệm vụ này dễ dàng tới thế hay là vì còn nguyên nhân khác?

Hàn Tông nghĩ tới, liệu bà ta có cử thêm người phía sau theo dõi, nếu là nhiệm vụ đơn giản vậy thì hẳn không có.

Ngược lại chắc chắn tới năm phần có người phía sau, mà năm phần còn lại chính là không còn ai tin tưởng, bất đắc dĩ mới phải để nàng ta đi thay.

Dẫu sao cách hành sự của "lính mới" này làm hắn muốn đập cho một trận, thật sự ngu hết phần thiên hạ. Ai đời cử đi giết người lại huênh hoang như thế, đúng là ngoài mấy lão quái cũng chỉ có đám nhóc ranh tự mãn này thôi.

Sáng sớm hắn lần theo đường đi tới gần nhà mục tiêu thăm dò, mãi tới tận tối mịt mới quay về.

Vừa tới cửa đã thấy nàng ta ngồi trong phòng rung đùi uống trà, hắn lù lù đi vào cầm cả ấm lên miệng tu một hơi.

"Thế nào rồi? Mau báo cáo đi."

"Sư tỷ quả nhiên biết hưởng thụ, là tấm gương sáng cho đệ noi theo."

"Nhà có lớn có bé, lớn bảo bé phải nghe, ngươi đi là đúng rồi, định nhà dột từ nóc à? Bớt nhảm mà nói nhanh đi."

Hàn Tông hừ lạnh một cái chẳng thèm đôi co, cãi nhau với nữ nhân thắng chẳng vinh mà thua càng nhục.

Đem những gì hôm nay do thám, hắn toàn bộ nói ra…

Mục tiêu chính là Trần Phương Trang, nàng ta là tam phu nhân nhà họ Thành. Nghe nói là người từ phương xa tới đây đã được hai mươi năm, khi đó trên tay nàng ẵm theo một đứa bé mới sinh.

Bởi vì dung mạo như hoa, Thành Quân Tử đã thu nhận nàng làm thiếp, lại nói về gia thế họ Thành.

Bọn họ chính là một trong những địa chủ nơi đây, Thành Quân Tử năm đã ngoài năm mươi. Tuy lớn tuổi nhưng tu vi chẳng ra đâu, chỉ bởi nơi này là tiểu thành dù là địa chủ cũng không so được với ai ngoài kia.

Hơn nữa bọn họ theo nghiệp thương gia, với phương châm "có tiền mua tiên cũng được".

"Đơn giản như vậy thì đi thôi, giải quyết nhanh gọn nhẹ rồi còn về."

Nàng ta gật gù.

"Sư tỷ à, người nghe câu "miệng nhanh hơn não có ngày vác họa vô thân hay chưa"?. Ta còn chưa nói hết, người ta có tiền, trong nhà có tới tận ba hộ môn gia lão đấy. "

Hắn lắc đầu.

"Tu vi thế nào?"

"Hai Ngưng Khí trung kỳ, một sơ kỳ. Đủ để tỷ đi đường vòng hay chưa?"

"Vậy ngươi tính sao?"

Nàng ta có chút xám mặt, nếu là Ngưng Khí vậy thì đủ rồi.

"Không biết, ta chưa nghĩ ra."

Hắn bộ dáng lắc đầu ưu tư, giống như vắt óc nghĩ mãi không ra.

"Cứ tưởng ngươi thông minh lắm, xem ra là "chó ngáp phải ruồi" mới có được tư chất Địa phẩm."

Nàng ta cười khẩy chế nhạo một câu.

"Theo ý sư tỷ thì phải làm thế nào?"

Hắn âm u nhìn lại.

"Đường có muôn ngả, không đi cửa trước thì đi cửa sau, ta nghĩ nên chờ bọn họ ra ngoài, phòng khi bất cẩn liền ra tay…"

Nàng ta cười khẩy đưa bàn tay lên cổ kéo ngang một đường.

"Ừm… chủ ý không tệ, thế khi nào bọn họ ra ngoài?"

Hắn ngây thơ hỏi một câu.

"Ngươi bị ngu à? Ai mà biết được."

Nàng tức tới suýt phun cả mớ trà vừa uống ra ngoài.

"Vậy để mai ta đi trinh thám thêm…"

"Thôi thôi, cỡ ngươi thành thì ít bại vừa đủ thừa. Được rồi, ngày mai để ta đi thử một chuyến, nhìn xem mặt mũi mụ ta thế nào."

"Vậy được, ta ở nhà chờ tin tốt sư tỷ."

Hắn gật đầu, để nàng ta đi cũng tốt, hắn không định cản.

Hẳn nàng ta còn chưa dốt tới mức tự ý hành động, hơn nữa hắn muốn xem thử năng lực thế nào còn liệu ngày sau đối phó.

Bàn thêm vài sự tình nàng ta mới đi về, Hàn Tông thầm tình suy nghĩ thêm.

Nhiệm vụ này cẩn thận một chút hẳn không khó, như vậy chắc mẩm Vạn Niên Thanh bà ta không có cử người theo sau.

Có điều người phụ nữ kia đã từng đắc tội gì với bà ta hay sao? Chỉ là một nữ phàm nhân có thể làm gì khiến bà ta phải ám hại?

Rất nhiều câu hỏi xoay quanh, hắn tự đặt ra lại không có lý do thỏa đáng, lắc lắc đầu thôi thì chẳng buồn quan tâm nữa.

Từ ngày vào môn tới nay đây là điều đầu tiên khiến hắn cảm thấy khó chịu, lại là Vạn Niên Thanh. Bà ta để hắn nhớ lại cái cảm giác bị kẻ khác xỏ mũi bắt làm điều không muốn.

Hắn và nữ phụ kia không liên quan, tự nhiên đi giết đúng là có chút khó chịu, bởi thế hắn mới không có chủ động tính kế.

Tốt hơn hết cứ để Thường Xuân nàng ta chủ động, thành là do số mệnh người kia xui xẻo mà bại thì để Thường Xuân đứng mũi chịu sào gánh đi, hắn ở sau thảnh thơi uống trà.

Cổ nhân từng dạy, kẻ khôn là kẻ biết cúi đầu giả ngu, nhưng kẻ không cúi đầu chưa hẳn đã là kẻ dại, chính là kẻ có thế lực phía sau.

Muốn vừa khôn vừa ngẩng đầu, hắn còn cần phải cố gắng rất nhiều…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi