NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Thằng ranh con, đói bụng có thể ăn quàng như đừng có nói năng bậy bạ như vậy, mày hãm hại tụi tao như vậy suy cho cùng cũng chỉ muốn độc chiếm gia sản của nhà họ Lê mà thôi.
Mày giãm đạp lên mồ hôi xương máu của chú bác mày, quả nhiên hạng người gì thì nuôi con thành ra cái loại đó…”
Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp chửi ầm cả lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, cái miệng rộng đỏ lè như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Lê Quốc Nam nhìn mà ngạc nhiên quá đỗi, trước kia anh ta không biết bọn họ thú vị như vậy, bây giờ xem ra đám người này quả thật ngu xuẩn không đổi.

Cũng khó trách, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi mà nhà họ Lê vẫn do ông cụ Quý nắm quyền, nếu mà có người thông minh một chút thôi thì công ty đã sớm được định đoạt rOI.
“Bác hai à, tôi thấy bác lớn tuổi rồi nên không muốn ăn nói quá phận, vậy mà bác còn có mặt mũi nói tôi? Sao bác không mau về nhìn đứa con kia của bác đi, cái gì cũng không biết làm, suốt ngày chỉ cầm cái điện thoại, học tập thì không nên hồn, ngay cả IQ và EQ cũng không có nốt, không bằng bác đưa cho cậu ta một ít tiền để ra ngoài sống an nhàn đi, chứ ép buộc cậu ta như thế để làm gì..”
Nói như đấm vào tai, Lê Quốc Nam quay sang nhìn người phụ nữ còn lại.
“Quốc Nam, những chuyện này không liên quan gì đến bác ba cả”
Bà ta cười lùi về phía sau một bước, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, bà ta cũng không thèm nhìn hai người còn lại, nuốt nước miếng rồi nói: “Nhà mẹ đẻ của bác trai cháu đang nấu canh, bác về nhà ngó một lát, vậy bác đi trước nhé… Vừa dứt lời, bà ta xoay người bỏ chạy.

Chỉ còn lại hai người đứng đó không biết nói gì, đành phải ê mặt xoay người chạy luôn.
Một đám người trong nháy mắt biến mất tăm, Lê Quốc Nam chậm rãi thở một hơi, bàn tay ở sau lưng đang siết chặt chợt thả lỏng ra, sự căng thẳng trong lòng cũng buông xuống một xíu, sau đó anh ta đối mặt với ông cụ Quý.
“Quốc Nam, ông biết rõ trong lòng cháu vẫn còn cái nhà này..


“Ông suy nghĩ nhiều rồi, lần này trở về là cháu muốn đưa mẹ ra nước ngoài giải sâu, chuyện nhà họ Lê ông đừng trông chờ vào cháu”
Anh ta không tiếp lời ông cụ Quý, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, lười nhác tựa trên mặt bàn.
“Lê Quốc Nam, mày phải nhớ kỹ mày mang họ Lê, đừng tưởng rằng nhà họ Nhan nuôi mày vài năm thì mày trở thành người nhà họ Nhan rồi!”
“Ông à, ông còn có mặt mũi nhắc đến nhà họ Nhan nữa ư? Năm năm trước, người tham gia náo nhiệt cũng là nhà họ Lê, cũng chiếm hời không ít.

Ông cũng không ngẫm lại mà xem, nếu lúc trước không phải nhà họ Nhan giúp đỡ thì nhà họ Lê còn có chỗ đứng ở Hải Phòng sao? Vậy mà ông còn ở đây nói lương tâm làm gì nữa chứ?”

Tình nghĩa mấy chục năm nói vứt là vứt, thậm chí sau khi vứt xong còn giãm thêm một cước.

Nếu nhà họ Lê có một chút suy nghĩ muốn giúp đỡ thì anh ta cũng không thất vọng tràn trề như vậy.
“Chuyện năm năm trước cháu hiểu cái gì chứ, lúc đó cháu mới mấy tuổi đầu.

Chuyện nhà họ Nhan đã định rồi, nhà họ Lê không thể nào vãn hồi.

Quốc Nam à, ông cũng không phải người tuyệt tình như vậy, ông không thể vì gia tộc khác mà đưa nhà họ Lê lên đầu sóng ngọn gió được..”
Hốc mắt ông cụ Quý đỏ ửng, khi ngồi trên ghế càng tôn thêm vẻ già nua.
“Chỉ là lời chót lưỡi đầu môi mà thôi, lúc trước chiếm lợi của người khác sao không thấy ông mềm lòng, chuyện của nhà họ Nhan ông còn đánh hơi lẹ hơn cả nhà họ Giang nữa.

Khi đó ông có dính líu đến hay không thì trong lòng ông hẳn rõ ràng hơn bất cứ ai”
Một lần là trùng hợp, hai lân cũng có thể miễn cưỡng cho là trùng hợp, nhưng nhiều lần như thế thì không còn là trùng hợp nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi