NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“A… Hướng Minh đứng sững người nguyên tại chỗ, vẻ mặt của cậu bé có chút bất đắc dĩ, cậu bé cảm thấy mẹ mình chẳng hề có tính tự giác gì cả.
Sau này vẫn nên đi qua xem thì tốt hơn.
“Không sao đâu, để lát nữa dì giúp việc luộc cho mẹ hai trái trứng lăn một lúc là được rồi.

Mẹ thề rằng tới lúc đưa con đi báo danh thì mẹ vẫn là người mẹ xinh đẹp ngăn nắp kia, sẽ không để Hướng Minh của nhà chúng ta mất mặt đâu!”
Mặc dù bây giờ nhìn dáng vẻ của Nhan Nhã Quỳnh vẫn có chút tiều tụy nhưng da cô rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khôi phục lại bình thường.
Nhan Nhã Quỳnh vừa khóc vừa cười cả đêm nhưng tâm trạng lại thoải mái hơn nhiều, cô cười tủm tỉm xoa tóc của con trai.
Ăn sáng xong thì Nhan Nhã Quỳnh thay bộ quần áo đã được chọn từ tối hôm qua, là một cái váy dài màu xanh nhạt tươi mát, điểm xuyết lấy những hoa văn cùng hệ màu.

Kiểu dáng khá là ôm người, phóng đại tất cả ưu điểm trên cơ thể của Nhan Nhã Quỳnh.
Quần áo đều là do sau khi Nhan Kiến Định về nước sai người đưa tới, cả một phòng tràn ngập quần áo, bao gồm cả đồ trang sức, túi xách và giầy dép.


Nhan Nhã Quỳnh chỉ vào chọn thôi cũng mất mấy giờ đồng hồ.
Con người đều rất xem trọng lần đầu tiên, lần này Nhan Kiến Định không đi báo danh với hai mẹ con.

Cô không hi vọng vì mình mà con trai bị xa lánh trong trường học.

Xã hội thượng lưu có rất nhiều quy tắc ngầm, đã vô tình loại bỏ rất nhiều kẻ ngoại lai.
Quần áo mà Nhan Hướng Minh cũng là do Nhan Nhã Quỳnh chuẩn bị, là một áo Sơ mi trắng điểm khuyết vài họa tiết màu xanh, phối với quần tây đen, cậu bé còn mang một đôi giày da.

Nhìn thoáng qua vừa chín chắn vừa đáng yêu, Nhan Nhã Quỳnh hận không thể kéo cậu bé vào ngực hôn một phen.
“Đi thôi Hướng Minh”
Nhan Nhã Quỳnh kiểm tra quần áo và trang dung của mình một lần, khi thấy không còn gì nữa thì mới cầm túi xách của mình lên rồi dẫn Nhan Hướng Minh đi ra ngoài.
“Con tới ngay đây mẹ ơi!”
Nhan Hướng Minh bỏ quyển sách chưa xem xong vào túi rồi đeo lên lưng.

Bây giờ trong nhà chỉ có Nhan Nhã Quỳnh và Nhan Hướng Minh mà thôi, Nhan Kiến Định và Lê Quốc Nam đã đi ra ngoài từ lâu rồi.

Ông Lý lái xe đưa hai mẹ con tới trường mẫu giáo cách đó không xa.
Mười phút sau, một chiếc xe ô Nhan màu đen dừng ở bãi đổ xe cách cửa trường mẫu giáo Ngày Mai không xa.
Xe trong bãi không nhiều lắm, chỉ có xe của một số giáo viên trong tường, dù sao thì bây giờ cũng đã qua giờ đưa đón trẻ.
Trường mẫu giáo Ngày Mai là trường mẫu giáo tốt nhất thành phố Hải Phòng, gần như là tất cả con cái nhà giàu nhà có quyền của thành phố Hải Phòng đều được gửi vào trường mẫu giáo này.

Cho nên nội dung dạy học ở đây cũng tính là khá khó.
Nhà họ Nhan cách trường không xa.
Hôm nay là tới làm thủ tục nhập học, tiện thể tiến hành một cuộc kiểm tra nho nhỏ.

Đương nhiên là Nhan Nhã Quỳnh tin rằng con trai mình chắc chắn sẽ vượt qua một cách nhẹ nhàng.
Diện tích của trường mẫu giáo cũng khá lớn, có tận mấy tòa nhà, đằng sau còn có một sân vận động trong nhà khá lớn, còn có sân vận động ngoài trời.

Nếu tính ra thì diện tích này không khác gì trường cấp hai cấp ba bình thường khác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi