NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể lạnh như băng, cho dù ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài đang toả ra sức nóng, Nhan Nhã Quỳnh cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào, cô thấy mình giống như rơi vào hầm băng, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Có điều, rất nhanh cô đã ổn định lại tâm trạng, mặt không cảm xúc bước chân đi về phía trước, không quan tâm người khác.
“Nhã Quỳnh, là em sao? Là, là em sao? Nhã Quỳnh.”
Lảo đảo chạy lên trước, kéo cô gái đang còn muốn tiến về phía trước lại, sắc mặt Giang Anh Tuấn thay đổi, chỉ chạy vài bước đường, trên trán anh đã đầy mồ hôi.
Lâm Tiến Quân xuống xe từ cửa bên kia, mặt đầy có lỗi.

Những năm qua, chuyện này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, lân nào cũng nhìn thấy một cố gái giống cô Nhã Quỳnh từ xa, anh sẽ đuổi theo không tha, nhất định phải túm tay người đó, mất một khoảng thời gian rất lâu khống chế tâm trạng mới ổn định được.
Lần đầu tiên Lâm Tiến Quân giải quyết chuyện này còn khá xấu hổ, nhưng qua mấy năm thì đã quen rồi.
Vừa định tiến lên kéo ông chủ nhà mình ra khỏi cô gái kia, anh ta ngước mắt nhìn thấy tướng mạ người đó, hoảng sợ lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Không chỉ hình dáng giống nhau, ngay cả khí chất cũng giống nhau, xem ra sự việc hôm nay sẽ khó mà giải quyết.
Vốn chỉ thấy góc nghiêng, tâm trạng Giang Anh Tuấn đã mất khống chế, sau khi thấy rõ cả khuôn mặt cô, hai mắt Giang Anh Tuấn đỏ lên, khẽ gào một tiếng, xông lên ôm Nhan Nhã Quỳnh vào lòng, đầu tựa trên cổ cô.

Đột nhiên bị ôm lấy, Nhan Nhã Quỳnh chưa phản ứng kịp đã cảm thấy cổ mình ươn ướt, còn hơi âm ấm, bàn tay muốn đẩy anh ra ngừng lại, làm bộ như không thoải mái mà ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt ngược trở về, hai tay gắng sức đẩy người kia ra.
“Anh là ai? Anh à, phiên anh trước khi nhận người hãy khống chế tâm trạng của mình có được không? Đích thực, tôi tên Nhan Nhã Quỳnh, nhưng tôi căn bản không quen anh, làm phiền...
Cô còn chưa nói hết, người bị cô đẩy ra lại xông lên, ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh không buông tay.
Lần này mặc kệ Nhan Nhã Quỳnh đẩy thế nào cũng đẩy không ra, giữa ngày hè, nóng nực chảy mồ hôi khắp.

người, nhưng lại không thể đẩy cái người đang ôm mình ra.
nói này, cái anh đứng bên kia, có thể phiền anh kéo.

người này ra không? Tôi không quen các người! Nếu anh †a cứ như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nhan Nhã Quỳnh lạnh mặt đứng tại chỗ, đôi mắt đen sâu thăm nhìn Lâm Tiến Quân.
Tuy tâm lý của Lâm Tiến Quân rất tốt, bị nhìn như vậy cũng có chút không chịu nổi, chỉ có thể thâm mặc niệm mấy câu cho ông chủ của mình, gọi hai vệ sĩ sau lưng manh mẽ kéo Gianq Anh Tuấn ra.

“Nhã Quỳnh, anh biết trước kia anh không đúng, em tha thứ cho anh một lần được không? Sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em.

Nhã Quỳnh, em tha thứ cho anh lần này được không? Nhã Quỳnh.


Giọng anh tràn đầy hối hận, nước mắt rơi xuống đất, mấy hạt bụi bay lên.
Giang Anh Tuấn cắn răng, muốn giấy giụa khỏi vòng kìm kẹp, cho dù có hoá thành tro, anh cũng sẽ không nhận sai, người này nhất định là Nhan Nhã Quỳnh.
Năm năm qua, anh không ngừng tự trách, không ngừng hối hận.

Suốt chừng ấy thời gian, không có đêm nào anh được ngủ yên, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Nhan Nhã Quỳnh nhảy xuống biển.
Đau lòng không ngủ được, chỉ có thể mở mắt cả đêm, mãi sau này mới dần dần dựa vào thuốc ngủ mà ngủ được một lát, “Tôi không phải Nhã Quỳnh của anh, tôi đã kết hôn rồi, còn có một con trai nữa.

Anh này, sau này phiền anh tránh xa tôi chút, tôi không muốn vì anh mà gia đình tôi lục đục, nếu còn có lần sau, tôi dã báo cảnh sát, “YS”cũng sẽ không bỏ qua cho anh”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi