NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Cô hít thở sâu vài cái, cố gắng khiến bản thân mình bình †ĩnh lại, đúng lúc vòng quay ngựa gỗ cũng sắp hết thời gian, Nhan Nhã Quỳnh lặng lẽ ôm con trai xuống, đứng tại chỗ lan can, cô giúp con lau mồ hôi trên trán, sau đó không chớp mắt mà đi về phía trước.
"Nhã Quỳnh”
Giang Anh Tuấn cau mày, năm lấy tay người phụ nữ muốn đi lướt qua người mình, sắc mặt anh trở nên đen kịt lại: "Tôi tên là Giang Anh Tuấn, tôi quen em, hồi nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên”
Nhan Nhã Quỳnh lạnh lùng rũ bỏ bàn tay to lớn đang nắm cánh tay của mình ra, cô lùi lại vê phía sau và đứng sang một bên, lễ phép nói với Giang Anh Tuấn: "Ngại quá, năm năm trước tôi bị tai nạn, hiện tại tôi đã quên hết mọi chuyện rồi, hơn nữa lần trước tôi cũng nói với anh răng tôi đã kết hôn và có một đứa con năm tuổi rồi.

Cuộc sống bây giờ của tôi rất hạnh phúc, phiền anh có thể đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa được không?”
Hướng Minh mở to hai mắt, cậu bé nhìn Nhan Nhã Quỳnh bằng dáng vẻ ngạc nhiên, tuy rằng không hiểu tại sao mẹ mình lại nói cô bị mất trí nhớ, nhưng cậu bé rất biết bao.

che khuyết điểm, cho dù Hướng Minh có thích chú này bao nhiêu đi nữa, nhưng mẹ cậu bé không thích thì cậu bé cũng kiên quyết không thích.
Không có ai quan trọng hơn mẹt Cậu bé không nói lời nào, ghé vào trên bờ vai của Nhan Nhã Quỳnh, nhắm mắt làm ngơ.

Khi Giang Anh Tuấn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chăm vào cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Nhan Nhã Quỳnh không chút biểu cảm, thậm chí lộ ra vẻ chán ghét, mặc dù cô không biết phải làm cách nào mới khiến biểu cảm của mình không thay đổi.
Đôi khi não bộ không kiểm soát được biểu hiện của cơ thể lại là một chuyện tốt.
Biểu hiện vừa rồi của cô rất tốt, hoàn toàn chính là dáng vẻ nhìn thấy bệnh nhân tâm thần.
"Mẹ ơi, chú đó nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng mẹ, tại sao.

Hướng Minh chưa bao giờ nhìn thấy chú ấy ạ?”
Sau khi Giang Anh Tuấn bị biểu cảm của Nhan Nhã Quỳnh đuổi đi, Nhan Hướng Minh đang ở trong lòng chợt vòng tay ôm lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, cậu bé dè dặt hỏi với một đôi mắt đầy vẻ tò mò.
Nếu mẹ có quan hệ tốt với chú đó thì không sao, vậy thì
thỉnh thoảng cậu bé có thể qua nhà nói chuyện với chú ấy rồi.
"Người đó là một tên khốn, lần sau nhìn thấy người đó thì con nhất định phải quay đầu bỏ chạy, biết chưa?”
Nhan Nhã Quỳnh thở dài, cô hy vọng lần sau Giang Anh Tuấn sẽ không xuất hiện trước mặt mình một cách lặng lẽ như vậy, rõ ràng anh đã kết hôn với Trần Nhật Linh rồi mà còn âm mưu chia rẽ mình, quả thực chính là tên khốn...

“Nhã Quỳnh, tuy rằng em đã quên mất ký ức trước đây nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ”
Người vốn dĩ đã đi xa lại đột nhiên cầm hai cốc nước trái cây chạy tới, tiến đến gần nói nhỏ bên tai Nhan Nhã
Quỳnh: “Năm năm trước, chúng ta là người yêu của nhau.

Bởi có lỗi với em.

Em trừng phạt anh là điều nên làm, đời
lâm của anh nên mới khiến em gặp nạn, là anh này...”
“Anh Tuấn, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, anh còn như thế này nữa thì tôi thật sự phải báo cảnh sát”
Sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh lạnh như băng, trái tim của cô lệch một nhịp, quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh: "Còn nữa, nếu sau này anh còn ăn nói linh tinh trước mặt con trai tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nhan Nhã Quỳnh không hê muốn Hướng Minh biết những chuyện lộn xộn này, sở dĩ lý do mà lúc đầu cô không muốn quay lại là vì sợ Giang Anh Tuấn nói lung tung trước.

mặt con mình, quả nhiên cô không nên ôm chút hy vọng mong manh này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi