NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Nhan Nhã Quỳnh chỉ lo hóa trang cho mình mà quên mất từ sau khi công ty chuyển tới Hải Phòng thì mình và con trai chưa tới công ty một lần nào.
Lễ tân đương nhiên là không biết chính mình.
Nhan Nhã Quỳnh không muốn làm kinh động tới Nhan Kiến Định nên đành gọi điện thoại cho Chu Thanh, cô ôm con trai tới ghế salon cách đó không xa để nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ người tới đón hai mẹ con.
Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, nhất là gần đây cô không được may mắn cho lắm.

Khó khăn lắm mới đi ra ngoài một lần thì lần nào cũng có chuyện gì đó không hay xảy ra, khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Mình không muốn ra cửa là một chuyện, nhưng bị ép ở trong nhà thì có chút giống ngồi tù…
“Mẹ ơi, vì sao Hướng Minh lại phải mặc cái này ạ?”
Nhan Hướng Minh giật giật khăn quàng trên cổ, cậu bé có chút khó chịu nên nhíu mày.
“Tóm lại là dạo này mẹ không được may cho lắm, cứ luôn gặp những chuyện không hay… Nhan Nhã Quỳnh chỉnh lại khăn quàng cho Nhan Hướng Minh với vẻ mặt nghiêm túc, nếu không phải là khẩu trang quá lớn, hơn nữa lại rất bí thì cô cũng không dùng thứ gây khó chịu như khăn quàng cổ.
“Nhưng trước kia mẹ đã hứa với Hướng Minh là sẽ dẫn con đi cung thiên văn mà.

Nhưng đã lâu rồi mà mẹ vẫn chưa dẫn Hướng Minh đi…’ Nhan Hướng Minh nhìn về phía Nhan Nhã Quỳnh với vẻ mặt hờn dỗi, cậu nhóc dựa vào người cô, cả người mềm mại như không xương vậy.
“Chờ sau khi thăm cậu xong thì mẹ sẽ dẫn con đi được không.”

Nhan Nhã Quỳnh đau lòng, cô ôm lấy Hướng Minh.
Là do người làm mẹ như cô không tốt, chính cô ở trong nhà cũng được nhưng trẻ con thì không thể.
Nhan Nhã Quỳnh thấy thời gian đang dần trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Chu Thanh đâu thì ôm Nhan Hướng Minh đứng dậy.

Cô nhìn về phía thang máy, định gọi điện thoại hỏi là đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Nhã Quỳnh vừa lấy điện thoại ra thì có năm người bước vào cửa.

Nhan Nhã Quỳnh chưa thấy mặt nhưng nhìn bóng lưng đều là năm người đàn ông cao lớn.

Cô ngồi tránh về sau theo bản năng, cúi đầu làm chuyện của mình.
Đây là lần đầu tiên Giang Anh Tuấn tới TQT, lần này là tới để chuẩn bị họp, anh đã bị Nhan Kiến Định ép tới mức bận từ ngày tới đêm ròng rã một tuần.

Cả tuần nay anh không thể dành ra một phút đồng hồ rảnh rỗi.


Nhìn thế này thì có lẽ hai tháng tiếp theo Nhan Kiến Định cũng sẽ không để Giang Anh Tuấn có thời gian rảnh.
Gấp rút đẩy nhanh tốc độ một tuần, làm xong mọi chuyện trong tay, đợi họp xong cuộc họp này là Giang Anh Tuấn có một ngày rảnh rỗi.
Não luôn trong trạng thái tập trung cao độ, cho dù là người máy cũng phải nghỉ ngơi.

Giang Anh Tuấn xụ mặt xuống, hơi lạnh trên người anh có thể khiến cho một người đứng cách đó năm mét cảm thấy lạnh lẽo.
Giang Anh Tuấn vừa bước vào sảnh thì lễ tân đã tới chào hỏi chuẩn bị dẫn anh lên lầu.

Giang Anh Tuấn không để ý tới lễ tân mà nhìn thoáng qua một bóng người màu đen.

Mặc dù cô đã che giấu rất kỹ nhưng anh có thể nhận ra ngay tắp lự.
Khóe miệng của Giang Anh Tuấn nhếch lên trong vô thức, bây giờ vẫn còn sớm chưa tới thời gian họp.

Anh quay người trực tiếp đi tới khu ghế sopha.

Đám người đứng sau tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt thắc mắc đi theo Giang Anh Tuấn.
“Nghỉ ngơi tại chỗ hai mươi phút, xem qua kế hoạch một lần đi”
Nói một câu, Giang Anh Tuấn ngồi một mình trên sô pha trong góc phòng, gác chân lên, ánh mắt đầy hứng thú.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi