NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Người phụ nữ kia ôm một đứa bé nhỏ tuổi hơn Hướng Minh một chút trên tay, nói xong ngồi phịch xuống đất, một tay vẫn kéo quần của Nhan Nhã Quỳnh khóc không thành tiếng.
“Tao nói cho mày biết, người khác có thể sợ Giang Anh Tuấn và Nhan Kiến Định đang chống lưng cho mày, nhưng tao không sợ, dù sao tao cũng không còn gì nữa, không có gì phải sợ cả, Nhan Nhã Quỳnh, trả lại mạng cho chồng và con trai lớn của tao đi!”
Vẻ mặt đối phương hung ác, khóc lóc thảm thiết.
“Cô à, tôi không hiểu cô đang nói cái gì? Hơn nữa, tôi cũng không biết chồng và con trai lớn của cô.”
Nhan Nhã Quỳnh giấu Hướng Minh ra sau lưng, nín thở nói.
Đối phương không quan tâm đến những gì cô nói, nước mắt giàn dụa, xem ra bà ta không định bình tĩnh làm rõ mọi chuyện rồi.
“Đồ đàn bà xấu xa, năm năm trước mày cố tình dụ dỗ con trai tao, rồi dụ dỗ chồng tao, khiến cho chồng tao suýt chút nữa thì mang cả gia tài tặng cho mày, con trai tao mới chỉ khuyên nhủ mày một hai câu.

Mày đã cố tình diễn trò trước mặt chồng tao.

Mày làm chồng tao tưởng con tao c**ng bức người đàn bà của ông ấy.


Khiến chồng tao đánh đập còn con tao tàn nhẫn, cuối cùng cả hai ngã lăn ra chết.

Tất cả đều vì con khốn mày đấy!”
Bà ta nói không hề bỏ sót một câu nào.
Ngón tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào Nhan Nhã Quỳnh: “Bây giờ mày tốt rồi, dùng tiền mồ hôi xương máu của bọn tao để món nợ của chính mình.
Con chạy ra nước ngoài những năm năm.

Tao đã nghĩ rằng không còn hy vọng để trả thù nữa.

Không ngờ ông trời có mắt, mày đã tự mình trở vê đây rồi.

Mày có nghĩ rằng chuyện này có thể bị che giấu được mãi sao?”

Sau khi hít một hơi, người phụ nữ kia đỏ mặt, khóc lóc nói tiếp: “Năm đó, để trả nợ Á Đông, mày đã dùng cách này dụ dỗ biết bao nhiêu người để giúp mày trả nợ, làm bao nhiêu người khuynh gia bại sản, mày còn có lương tâm không?”
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Tất cả những người có mặt ở đây đều bị kinh ngạc, dụ dỗ, khiến hai bố con trở mặt với nhau, làm tan nát gia đình người khác, trước đây vay nợ Á Đông! Từng chuyện từng chuyện một, gia đình nạn nhân đã ôm con liều mạng chặn người để đòi công bằng, nhưng nếu như một trong những việc này là thật thì hậu thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Nhã Quỳnh nhướng mày, nhìn người phụ nữ trước mặt không thể tin được: “Tôi thực sự chưa từng gặp mặt cô, còn nữa những điều cô nói hoàn toàn không phải sự thật.

Đừng cố đổ tội cho tôi, nói xấu vu khống tôi như vậy.

Ngược lại tôi cho rằng có người đã thuê bà để cố tình bôi nhọ tôi!”
“Chồng của tao, con của tao, đều là do mày hại chết, Nhan Nhã Quỳnh, mày trả mạng lại đây!”
“A… Đột nhiên, Nhan Nhã Quỳnh bị đẩy, cả người lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ kia đột nhiên lao lên, đối diện với cơ thể nhỏ bé của Hướng Minh, được nửa đường thì bị Nhan Nhã Quỳnh chặn lại, nhưng không ngờ sức mạnh của đứa nhỏ này lớn như vậy.
“Các người không được bắt nạt mẹ tôi! Nếu còn không đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy!’ Nhìn thấy mẹ mình bị đánh ngã xuống đất, Hướng Minh đau lòng đứng trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, khí chất kiến quyết khiến người phụ nữ và đứa trẻ kia đứng im tại chỗ.
“Hướng Minh, con nhanh lên tâng trên tìm cậu nhờ giúp đỡ đi.

Người này không phải người có thể dễ dàng chịu thua đâu”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi