NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Đi theo tổng giám đốc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta biết thì ra tổng giám đốc cũng là tay đua xe lợi hại.

Mang theo Chu Phi Hòa đã mềm như sợi mì đi vào trong kho hàng, Chu Thanh đi theo sau lưng NhanKiến Định.

“Tổng giám đốc, tên đàn ông hôm nay bắt được kia đang bị nhốt trong một nhà máy khác, anh có muốn đi qua xem xét trước không ạ?”
Ngẫm nghĩ một chút, Chu Thanh nghiêng đầu thận trọng hỏi.

“Không cần, đưa anh ta vào cùng tôi”
Cúi đầu nhìn Chu Phi Hòa trên đất, NhanKiến Định nhếch mép cười khẩy một cái, ngẩng đầu đi vào nhà máy cũ nát.


Lưu Thanh Mai co ro, cơ thể run rẩy không ngừng, tựa vào một góc tường, ngay cả có người tới cũng không có chút phản ứng nào.

“Lưu Thanh Mai, con của cô tới rồi đây:’ Tất cả đèn trong nhà máy được mở lên, nháy mắt sáng trưng như ban ngày, sau đó Chu Thanh liền dùng lực ném đứa bé trên tay mình vào người Lưu Thanh Mai, NhanKiến Định bảo vệ sĩ mang glế tới, bắt chân ngồi lạnh lùng nhìn hai người.

Trên người bị một thứ đồ nện tới, Lưu Thanh Mai run lên một cái rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vốn đang chết lặng sau khi nhìn thấy Chu Phi Hòa thì nhanh chóng ôm lấy đứa con thất lạc mà gào khóc.

Có điều vì chỉ uống nước trong khoảng thời gian này cho nên khóc không được bao lâu liên nằm rạp trên đất thấp giọng nghẹn ngào, ngay cả sức để khóc cũng không còn.

“Tôi cho cô hai lựa chọn, một là nói ra ai đã sai khiến cô, tôi có thể cân nhắc đến việc thả cô và con của cô đi, hai là để tôi ép nói ra người chỉ điểm, con của cô sẽ để lại ở đây cho chó ăn, cô chỉ có một phút.

Hai người trên đất run rẩy, NhanKiến Định nhìn đồng hồ trên tay.

Một phút qua rất nhanh, nhanh đến nỗi Lưu Thanh Mai còn chưa kịp phản ứng, cô ta liền bị trói trên ghế, Chu Thanh giơ Chu Phi Hòa lên, vệ sĩ đứng sau lập tức đưa một con dao qua, ánh dáo chớp lóe.

Mặt Lưu Thanh Mai trở nên dữ tợn giãy dụa trên ghế, mặc dù giọng cô ta vẫn rất chói tai, nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với hai lần trước.


NhanKiến Định cười khẽ một tiếng, con dao trên tay phe phẩy trên thân Chu Phi Hòa hai lần, rôi nhẹ nhàng đi tới đầu ngón tay của cậu bé: “Tôi cho cô thêm một phút suy nghĩ, không nói, tôi sẽ chặt một ngón tay của con trai cô, sao đó chặt thêm một ngón chân, cuối cùng là tai, mũi, mắt, chó của tôi rất thích ăn những thứ này…”
Liếc mắt qua, một mùi khai của nước tiểu truyền tới, NhanKiến Định ghét bỏ đứng lên, lui ra hai bước.

Chu Thanh xách Chu Phi Hòa, ném đi cũng không được mà không ném cũng không xong, đành phải bịt mũi, cố gắng để đứa bé này cách xa mình một chút.

Vẻ mặt Lưu Thanh Mai trở nên điên cuồng, hét lên với NhanKiến Định: “Rõ ràng là anh em các người tham của giết người, bây giờ còn phản lại, NhanKiến Định, Nhan Nhã Quỳnh đúng là không biết xấu hổ, anh thì còn mặt mũi gì, các người đều là đồ khốn khiếp! Tôi thật sự không biết gì cả, anh thả con tôi đi, con tôi còn nhỏ, nó mới có mười tuổi! Các người tha cho nó đi…”
“Một phút đã hết, thật đáng tiếc”
Vẻ mặt NhanKiến Định không đổi, nói xong, Chu Thanh liền đặt tay Chu Phi Hòa lên ghế, NhanKiến Định cầm dao đi qua, giơ lên, ánh dao sáng chói, lóe lên trong mắt Lưu Thanh Mai, cánh tay hung hăng rơi xuống, mắt thấy lập tức chém xuống Chu Phi Hòa, Lưu Thanh Mai vội hô to một tiếng: “Tôi nói, tôi nói hết…
Một dao chém xuống chiếc ghế bên cạnh, một góc bị chặt đi, lăn trên mặt đất.

Tiếng hét chói tai của Chu Phi Hòa vẫn còn vang vọng trong nhà máy, NhanKiến Định lạnh lùng ném dao cho người phía sau, đứng tại chỗ.


“Nói đi, nếu nói điều gì không đúng, tôi sẽ cho người giúp cô bảo quản ngón tay của con trai cô.


Lưu Thanh Mai chết lặng ngồi trên ghế, nhìn chòng chọc vào NhanKiến Định, nước mắt trong mắt ồ ạt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi chỉ biết là, là… là quản gia nhà họ Trần tới tìm tôi…”
“Nhà họ Trần…”
NhanKiến Định cúi đầu, trong mắt hiện lên tia phức tạp.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi