NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Cô có thể đoán”
Giọng nói của đối phương rất kỳ lạ, mang theo âm thanh dòng điện, giống như là âm thanh của máy móc, còn mang theo chút chói tai, lúc quay người lại, trên mặt đeo khẩu trang, trên đầu còn đội mũ.

Anh ta dùng máy biến âm.

“Anh bắt tôi tới đây làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là cô chủ duy nhất trong nhà họ Trần ở Hải Phòng, chỉ cần thả tôi ra, anh muốn gì đầu được”
Trần Nhật Linh cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra, cổ họng khô khóc, mắt nhìn xung quanh, muốn tìm cơ hội chạy trốn.

Hành động của cô bị nhìn thấy.

“Có muốn uống nước không?”
Trần Nhật Linh khẽ gật đầu, cau mày nằm trên giường, bây giờ cô ta gặp khó khăn trong việc động tay chân, chạy trốn chỉ là ý nghĩ hão huyền.


Ai ngờ, đối phương cũng gật đầu, cầm lấy cái cống đặt trên bàn, đỏ thuốc vừa mới phối vào, đổ bột trắng vào trong nước, nhẹ nhàng khuấy, bột trắng nhanh chóng bị hòa tan.

Trần Nhật Linh hoảng sợ hô lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Uống hết là cô sẽ biết thôi, cô Trần ạ”
Anh ta thô lỗ rót nước bên trong cốc vào trong miệng Trần Nhật Linh, bóp chặt cằm của cô, mạnh mẽ ép cô nuốt xuống.

Cả người nhanh chóng cảm thấy khô nóng, cảm giác quen thuộc, Trần Nhật Linh lập tức biết được thứ mà anh ta vừa cho cô uống là gì, miệng lưỡi khô đắng, trên trán nổi gân xanh, đáy lòng mơ hồ như đang chào đón cái gì, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo khẩu trang đang đứng kia: “Khốn khiếp, hèn hạ, rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại hạ thuốc tôi, anh muốn làm gì?”
“Trân Nhật Linh, năm năm trước cô đã được hưởng thụ mùi vị này rồi nhỉ! Tôi cố ý tìm rất lâu mới có thể phối ra được thuốc kích d*c năm đó của cô, người bị cô bỏ thuốc năm đó là.

.


Giọng nói của anh ta kéo dài, con ngươi co lại, phun ra một cái tên: ‘Giang Anh Tuấn?”

“ỒI Nhìn ánh mắt cô thì xem ra tôi đoán không sai rồi, quả nhiên, dùng cái danh Giang Anh Tuấn, chẳng phải cô liên ngoan ngoãn tới sao, năm đó hạ thuốc Giang Anh Tuấn, hiểu được dễ dàng như vậy, có phải là mất hết thú vị không?”
Trong lòng Trân Nhật Linh dấy lên dự cảm không lành, quả nhiên đối phương nheo mắt lại, tháo khẩu trang xuống.

Anh ta nói: “Cô thay tôi nói với mẹ cô một câu.


Trần Nhật Linh nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc kia, khiến sợ đến nghẹn họng.

“NhanKiến Định? Anh lại hèn hạ vô sỉ đến vậy!”
Trong giọng nói của cô ta còn mang theo sự tức tối đến run rẩy, kinh ngạc đến không thể tưởng được, ngày trước cái tên NhanKiến Định yếu đuối vậy mà cũng có thể làm ra chuyện vô sỉ hèn hạ, bẩn thỉu như vậy.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Anh ta không trả lời, đứng hơi xa một chút, phẩy tay ngay trước mặt Trần Nhật Linh.

Một đám vệ sĩ mang theo mấy tên đàn ông bị trùm vải đen trên đầu tới, bỏ khăn trùm đầu ra, cả người bẩn thỉu, hôi hám, xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trong phòng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi