NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Giang Anh Tuấn biết hôm nay mình có thể không chiếm được chỗ tốt gì, anh mím môi cuối cùng liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh sau đó xoay người bước ra ngoài, đi ngang qua NhanKiến Định.

“Em không có bị thương chứ?”
Anh ấy tiến lên hai bước kiểm tra người từ đầu đến chân một lượt, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, khi nhận được điện thoại của người giúp việc gọi đến, anh ấy lập tức gác lại tất tất cả các công việc đang còn dang dở trên tay xuống nhanh chóng trở lại, không nghĩ tới vẫn để cho em gái mình bị tổn thương.

NhanKiến Định mím môi trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng thấy cô bây giờ đã không có gì đáng ngại mới yên tâm hơn rất nhiều.

“Anh ơi, em không muốn nhìn thấy Giang Anh Tuấn lại xuất hiện trong nhà chúng ta nữa, anh đuổi anh ấy đi có được không?”
Cô khóc lóc nói ra những lời này với dáng vẻ nhỏ nhắn đầy uất ức, khiến cho NhanKiến Định đau lòng không thôi, hận không thể đá văng Giang Anh Tuấn ra ngoài ngay tại chỗ.

“Em đừng lo lắng, hết thảy mọi chuyện đều giao cho anh, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, anh ra ngoài một chút rồi quay lại!”

NhanKiến Định xoa chiếc đầu nhỏ xinh của cô rồi đóng cửa phòng lại, vẻ mặt ôn nhu trước đó trong phút chốc chợt biến mất bị thay thế bởi sự hung ác.

“Giang Anh Tuấn, nhà họ Nhantừ nay sẽ không chào đón cậu, lập tức rời khỏi đây ngay cho tôi”
Hai tay để sau lưng, anh ấy nhìn anh với sắc mặt u ám, tiếp theo đó lại nói: “Nếu cậu không muốn đi thì tôi cũng không ngại kêu vệ sỹ ném cậu ra ngoài đâu.


Ngay khi lời vừa mới dứt, Giang Anh Tuấn đã bị một đám vệ sỹ vây xung quanh.

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì với Nhã Quỳnh ở đây vậy? Tại sao phải lừa dối tôi rằng cô ấy bị mất trí nhớ, Hướng Minh là con trai của tôi, vì sao lại để cho thằng bé nhận Lê Quốc Nam làm bố chứ? NhanKiến Định, tình cảm ngần ấy năm của tôi và Nhã Quỳnh, liệu tôi có làm hại cô ấy hay không lẽ nào anh không biết?”
Mặc dù bị một đám vệ sỹ vây quanh nhưng Giang Anh Tuấn không hề sợ hãi, cứ đứng đó hai mắt nhìn chằm chằm vào NhanKiến Định.


“Những chuyện này rất quan trọng hay sao? Những chuyện của quá khứ đều đã qua rồi, xin cậu đừng có lại đến làm phiên Nhã Quỳnh nữa, nếu không…đừng trách tôi không khách khít Quản gia, tiễn khách!”
Anh ấy thật sự tức giận đến mức có chút tuyệt tình, dứt khoát đuổi Giang Anh Tuấn ra khỏi biệt thự.

Anh đã có được câu trả lời như mong muốn, nhưng trong lòng lại không hề nhẹ nhõm một chút nào mà ngược lại càng ngày càng khó chịu hơn, như thể bị người siết chặt không có cách nào thở nổi.

Anh trở về công ty với vẻ mặt không thay đổi nhưng trong đầu lại có cả một đống chuyện phiền phức, ngồi lên ghế với đôi mắt mê mang rõ ràng là đang suy nghĩ sự tình.

“Chủ tịch, tôi vừa mới điều tra ra, tất cả những rắc rối mà bây giờ công ty đang gặp phải đều có liên quan đến nhà họ Trần, nhưng cụ thể họ thao túng như thế nào thì hiện tại vẫn còn chưa rõ, chẳng qua Trần Hiền có chút vấn đề”
Lâm Tiến Quân đi theo Giang Anh Tuấn đến văn phòng làm việc, mãi đến khi anh ngồi xuống ghế, anh ta mới cúi đầu bắt đầu báo cáo những kết quả điều tra được trong mấy ngày nay.

“Tiếp tục điều tra, tìm người nhìn chằm chằm vào hai bố con Trần Tuấn Tú và Trần Hiền, nhất là Trần Tuấn Tú cử thêm mấy người theo dõi ông ta”
Anh vẫn luôn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy nên trực tiếp dặn dò.

“Dạ vâng thưa Chủ tịch”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi