NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Âm thanh già nua có chút yếu ớt vang lên.

Cứ tưởng rằng lúc này sẽ không có ai nghe điện thoại, không ngờ Liễu Tường Minh còn chưa ngủ, vừa hay tiện cho anh.

“Cũng không có việc gì, tôi chỉ nghe nói chiều nay ông Liễu và Trân Hiền gặp mặt nhau, thậm chí còn nói chuyện với anh ta trong thư phòng cả buổi chiều, tôi không biết quan hệ của hai người tốt đến vậy đấy?”
Giang Anh Tuấn đi thẳng vào vấn đề, anh đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ngắm hơn một nửa thành phố Hải Phòng bên ngoài.

“Chủ tịch Giang quan tâm đ ến tôi như vậy từ khi nào thế? Tôi chỉ tình cờ gặp được cậu Trân cho nên mới trò chuyện một lát mà thôi, tại sao qua lời nói của chủ Tịch Giang lại giống như hai người chúng tôi bàn chuyện cơ mật không để người khác biết được vậy, tôi đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu”
Giọng nói của Liễu Tường Minh không chút gợn sóng nào, Giang Anh Tuấn mím môi, anh nheo mắt lại.

Đúng là con cáo già mà, đã nói đến mức này rồi mà giọng điệu ông ta vẫn không hề khác lạ, nếu không phải anh đang nắm nhược điểm của ông ta trong tay, sợ rằng rất khó đối phó được với người này.

“Nếu ông Liễu không muốn nói đến chuyện này vậy thì chúng ta tâm sự chuyện khác vậy, mấy người con cháu kia của ông dường như ăn chơi không ít nhỉ, ông Liễu thông minh cả đời, sợ rằng cuối cùng lại bị hủy trong tay bọn họ.



Giang Anh Tuấn đút một tay vào túi quần, anh cười híp mắt nói tiếp: “TRong tay tôi có vài thứ có thể ông Liễu sẽ thấy khá hứng thú đấy, ông có muốn biết không?”
“Giang Anh Tuấn, tôi không có hứng thú với bất cứ thứ gì cả, tôi già tôi, tôi cần nghỉ ngơi sớm một chút.


Giọng nói vẫn không chút khác lạ nào, Liễu Tường Minh nắm chặt điện thoại trong tay mình.

Ông ta đã sớm biết đám người kia ở bên ngoài làm ra việc không tốt, nhưng vẫn không ngờ bị Giang Anh Tuấn nắm lấy điểm yếu.

“Nếu ông Liêu đã không có hứng thú thì thôi đành đưa ra cho mọi người cùng xem vậy, biết đâu cảnh sát lại cảm thấy hứng thú với thứ này, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì không hay thì ông Liễu cũng đừng tức giận nhé!”
Trong mắt anh hiện lên ý cười nhưng giọng nói lại toát ra sự lạnh lẽo.


lạnh đến mức có thể đông cứng người khác vào bên trong, từng câu từng chữ như đâm vào tim Liễu Tường Minh.

“Tôi biết chủ tich Giang có tài, không bằng chúng ta hẹn gặp nhau bên ngoài đi, có vài thứ tôi muốn tận mắt nhìn thấy một lần”
Liễu Tường Minh biết Giang Anh Tuấn đã tìm được gì đó cho nên mới không thèm nể mặt ông ta như thế, sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nói.

“Được, nếu ông Liễu đã thức thời như thế thì nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa gặp nhau ở quán trà Hồng Quân”
Giang Anh Tuấn nói xong thì cúp máy, anh cười lạnh một tiếng, hơi nhướng mày nhìn thành phố về đêm bên ngoài ô cửa.

Muốn có được một vài thứ thì phải chịu mất đi một vài thứ, từ mười năm trước anh đã hiểu thấu đạo lý này.

Thế nhưng, từ trước đến giờ anh không phải là người nói lý, đã có người muốn anh khó chịu, vậy bọn họ cũng đừng mong được dễ chịu.

Giang Anh Tuấn nheo mắt lại, dưới đáy mắt là sự lạnh giá như băng.

Thời gian nửa tiếng trôi qua rất nhanh, khi Giang Anh Tuấn đến quán trà thì Liễu Tường Minh đã có mặt.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi