NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Tình hình rất không thích hợp.

Anh ấy nhẹ bước trở lại phòng khách chờ đợi một hồi.

Năm phút sau vẫn không thấy một ai đi tới chỗ hẹn.

Biết là đã xảy ra chuyện, anh ấy vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy những người được giao nhiệm vụ canh giữ ở bên ngoài cũng biến mất không còn dấu vết.
NhanKiến Định thầm nhủ trong lòng một câu không ổn.

Anh ấy nhanh chóng tìm cách tẩu thoát.

Đúng lúc đang chuẩn bị trèo tường ra ngoài thì toàn bộ đèn điện trong tòa biệt thự đều sáng bừng lên.
Biết rõ bản thân đã không thể đi nổi nữa, anh ấy lập tức dừng lại toàn bộ động tác rồi quay người trở vê bên trong.
“Chủ tịch Nhanthật khí phách.


Không ngờ cậu lại tự đi vào đây.”
Lúc này đây, bên trong phòng khách không còn trống không nữa vừa nãy nữa.

Hai bố con Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đang ngồi trên ghế sofa, cách đó không xa có một hàng vệ sĩ đứng xếp hàng thẳng tắp.

Phía trước sofa có mười người nằm la liệt không rõ sống chết, tất cả đều là những người NhanKiến Định đưa tới.

Cùng với đó còn có cả Lê Quốc Nam đang nằm ngay dưới chân của Trần Hiền, hai mắt nhắm nghiền.
“Làm sao có thể giỏi bằng Chủ tịch Trần được.

Không biết khi nào Chủ tịch Trần thả người đi?”
Quả nhiên cả Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đều có mặt ở đây.

Hôm nay đã định trước là không thể đưa người đi được.

May là Kiều Loan đã biết hành động của anh ấy, thấy bọn họ đi cả đêm không về như vậy nhất định sẽ báo tin cho Giang Anh Tuấn.
“Sao phải rời đi gấp gáp như vậy hả NhanKiến Định? Khó có được một ngày cậu chủ động đến nhà họ Trần của chúng tôi làm khách, tôi là người đứng đầu của nhà họ Trần đương nhiên phải tiếp đãi cậu thật tốt rồi.

Cậu nói có đúng không hả?”
Cả khóe mắt lẫn đuôi lông mày của Trần Tuấn Tú đều ngập tràn mừng vui, ánh mắt cực kỳ khôn khéo.
“Em gái của tôi vẫn đang ở nhà đợi tôi trở vê.

Sao Chủ tịch Trần lại phải làm khó tôi như vậy cơ chứ?”
Mặc dù đã biết bản thân khó có thể rời đi nhưng chỉ cần vẫn còn một chút hy vọng, NhanKiến Định sẽ nhất quyết không bỏ cuộc.


Anh ấy đi suốt đêm không về, không biết hiện giờ Nhã Quỳnh đang lo lắng đến mức nào rồi?
“Haiz, rõ ràng là Chủ tịch Nhantự mình tìm tới, đương nhiên phải ở đây thêm vài ngày mới được rồi!”
Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Trân Tuấn Tú lập tức biến đổi.

Ông ta lạnh lùng ra lệnh cho người đưa NhanKiến Định và Lê Quốc Nam đi, những người còn lại thì ném ra bên ngoài.

Trông dáng vẻ này của ông ta có vẻ như chẳng hề sợ người khác biết được.
NhanKiến Định còn chưa kịp làm rõ ngọn ngành mọi chuyện, sau cổ đã bị đánh một cái bất ngờ.

Ý thức của anh ấy lập tức trở nên mơ hồ rồi chìm vào hôn mê.
Hai người bọn họ bị đưa xuống tầng hầm, tách ra trói chặt ở trên ghế.
Vất vả lắm mới bắt được Lê Quốc Nam và NhanKiến Định, vẻ mặt của Trân Hiền thả lỏng hơn hẳn.

Anh ta về nước lâu như vậy nhưng lần này mới thực sự đạt được thu hoạch lớn.
“Đừng có nhốt ở đây, phải mang người ra nước ngoài ngay trong đêm.
Nhan Nhã Quỳnh và nhà họ Nhankhông đáng sợ, thế nhưng Giang Anh Tuấn không dễ đối phó như vậy đâu.


Cậu tưởng chỉ với một căn hầm bí mật ở dưới đất là có thể che mắt được Giang Anh Tuấn đấy à?”
Bọn họ dùng máy bay tư nhân bay về nước là để đưa hai người này đi.

Nếu không ông ta đã không bỏ nhiều công sức dụ bọn họ đến đây như vậy.

Chỉ cần Giang Anh Tuấn tới đây là có thể dễ dàng tìm ra được người, khi đó bọn họ lấy cái gì ra uy hiếp anh?
“Vâng thưa bố!”
Trân Hiền cúi đầu đáp lại rồi bảo đám vệ sĩ khiêng Lê Quốc Nam và NhanKiến Định ra ngoài.
Bọn họ ngồi trên máy bay suốt cả một đêm, đến khi trời gần sáng mới đến được địa điểm cần đến.

Lúc này đây, NhanKiến Định cũng bắt đầu lấy lại được tinh thần.

Anh ấy khẽ cử động hai tay, vốn định mở mắt thì phát hiện hai mắt của mình đã bị che lại bởi một lớp vải màu đen.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi