NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Hơi thở quen thuộc, mùi hương quen thuộc, đã hơn năm năm không cảm nhận được, mọi mệt mỏi trong cơ thể lập tức truyền ra cả rồi.
Giang Anh Tuấn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nhắm hai mắt, hô hấp nhanh chóng đã chuyển sang nhẹ nhàng.
Hơn một tháng đã không nghỉ ngơi cẩn thận, mấy nay lại thức đêm làm việc, người cho dù có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.

Vốn dĩ là anh chỉ muốn dỗ người phụ nữ trong lòng ngủ, không ngờ lại cảm thấy rất yên tâm nên bản thân lại ngủ trước luôn.
Ban đầu vẫn còn hơi giãy dụa, nhưng sau khi cảm nhận được Giang Anh Tuấn đã ngủ rồi, trái tim Nhan Nhã Quỳnh bỗng nhói lên, ngủ nhanh như thế, chắc là đã không nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, mấy ngày này nhà họ Trần đang từng bước ép sát, đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn, anh trai cô chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị nhắm vào cũng đã bận tới mức đi sớm về khuya, rõ ràng là ở chung một nhà mà lại chẳng hề gặp nhau, còn anh thân là tổng giám đốc của Sunrise, là chủ lực chống chọi với sức ép của nhà họ Trần, hẳn là còn bận rộn hơn anh trai cô rất nhiều.

Cảm thấy không đành lòng, Nhan Nhã Quỳnh cẩn thận chui ra khỏi lòng anh, ngẩng đầu, sờ lên cằm anh.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhưng không hiểu sao lại thấy an tâm hơn nhiều, ý cười không kìm được tràn ra khóe mắt, lại càng rúc sâu hơn vào lòng anh, hai má mềm mại cọ cọ vào ngực anh, ngáp một cái, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giang Anh Tuấn bị cô cọ tới cọ lui nên đã tỉnh dậy, cảm nhận được trong lòng có người đang chọc vào mình, anh vẫn còn buồn ngủ nên theo bản năng đã vươn hai tay ra ôm lấy cô, tiện tay kéo chăn lên đắp kín.
“Chú ơi, sao chú lại ngủ với mẹ cháu vậy?”
Lập tức bên tai đã truyền tới một giọng nói non nớt, giọng điệu nghiêm túc giống như đang nói một chuyện vô cùng quan trọng vậy!
Giang Anh Tuấn đột nhiên mở bừng hai mắt, quay đầu nhìn, trước mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì nghiêm túc của NhanHướng Miinh, trên gương mặt mềm mại kia còn pha cả nét tức giận.

Má bánh bao trên gương mặt nhỏ nhắn run nhẹ lên theo cơ thể cậu bé, đáng yêu tới mức chẳng thể miêu tả thành lời.
Vì sao cậu bé lại ở đây, nó tới từ khi nào, chẳng nhẽ thằng bé vẫn còn chưa ngủ sao?
Sắc mặt Giang Anh Tuấn lạnh nhạt, ôm chặt người vợ mà mình vất vả lắm mới lừa về lại được, trong lòng không ngừng ngờ vực.

Cẩn thận nhớ lại một chút thì rõ ràng quá trình trước đó không hề có sai sót, cửa cũng đã đóng lại rồi, thằng nhóc Hướng Minh này rốt cuộc là vào bằng cách nào chứ? Huống chỉ giờ chắc cũng tầm rạng sáng rồi, sao thằng bé còn chưa đi ngủ, chạy vào đây làm cái gì?
Tóm lại thì thằng nhóc Hướng Minh này cũng sẽ không làm mấy việc vô nghĩa, Giang Anh Tuấn cũng không tức giận, vươn tay kéo cậu bé lên giường, để sang bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, còn cẩn thận giúp cậu bé đắp lại chăn.

Anh nâng tay chống đầu, nhìn đứa trẻ đã nằm ngoan trên giường.
Chỉ vì một động tác vừa rồi, Nhan Nhã Quỳnh vốn dĩ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh đã vặn vẹo thân mình, cả người đều nằm bò lên trên người anh, dùng cả tay lẫn chân, giống hệt như bạch tuộc quấn lấy Giang Anh Tuấn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm nói gì đó, dáng vẻ này thật sự là trêu chọc người ta.
“Chú ơi, chú vẫn chưa trả lời cháu, sao chú lại ngủ cùng với mẹ cháu vậy?”
Thấy mẹ mình chủ động rúc vào trong lòng người kia, NhanHướng Minh tủi thân bĩu môi, hai mắt lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì sau này chú sẽ là chồng của mẹ cháu, cũng sắp thành bố của cháu rồi, chú đương nhiên phải ngủ cùng vợ mình trên một cái giường chứ.’ Vợ khó lắm mới theo đuổi lại được tất nhiên cũng phải nhanh chóng tuyên bố chủ quyền rồi.

Tuy rằng hiện giờ thời cơ vẫn chưa tới, nhưng thật ra cũng không gây khó khăn gì trong việc công khai với mọi người của anh cả, chỉ là sợ Nhan Nhã Quỳnh không đồng ý nên mới yên lặng không lên tiếng, giờ lại có sẵn người chịu nghe, anh cũng chẳng ngại gì nữa.

Huống chỉ thằng nhóc này vốn dĩ chính là con của anh, nói sớm hay nói muộn thì cũng chẳng khác gì cả.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi