NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Ồ, đây là không phải là chủ tịch Nhansao? Khó khăn lắm mới chạy thoát ra ngoài được, sao lại còn muốn quay về nữa chứ? Là do sống ở đây thoải mái, nên không muốn rời đi rôi ư?”
Một chân đặt lên chân của Lê Quốc Nam, Trần Hiền gương mặt nở nụ cười, lực dưới chân vốn không hề nhỏ.

“Một người làm một người chịu, mục tiêu của bọn mày cũng là tao, sao phải làm khó cậu ấy”
NhanKiến Định nhíu mày, bước lên hai bước quan sát tỉ mỉ Lê Quốc Nam bất đắc dĩ bị trói bên tường, thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao.

“Ưm… hự hự!”
Cảm thấy chân quá đau, Lê Quốc Nam ôm lấy bụng nhếch nhác tỉnh dậy.

“Trần Hiền…”
Nhìn thấy Lê Quốc Nam bị giẫm lấy chân, đau đến mức tỉnh dậy, NhanKiến Định không kiềm chế được tiến lên một bước, sắc mặt âm u.


“NhanKiến Định, mày nói xem mày không ở yên đó mà chạy lung tung làm gì, cậu chủ lớn nhà họ Lê lại vô duyên vô cớ bị liên lụy rồi đấy!”
Mũi chân hơi mạnh, nhìn thấy ánh mắt NhanKiến Định như sắp sôi lửa, Trân Hiền cười càng lớn hơn.

“Mày muốn gì, nói thẳng là được”
“Nếu như chủ tịch Nhanđã sảng khoái như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi!”
Cười rồi bỏ chân ra, đôi tay Trần Hiền đặt ở sau lưng, chậm rãi đi lên trước vài bước, dừng lại ở đằng sau lưng NhanKiến Định, xoay người lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh ấy.

“Chủ tịch Tô, cậu chủ Lê nhìn trông có vẻ bị thương không nhẹ nhỉ, nghe nói bản thân anh ta là một bác sĩ, mày nói xem anh ta có thể tự mình phẫu thuật cho mình không nhỉ?”
Đi đến rồi sát lại gần bên tai Nhankiến Định, Trần Hiền xấu xa nói.


“Mày…”
NhanKiến Định xoay qua, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, phía chân đang cong bị dùng lực mạnh đá cho một phát, chân trái không khống chế được lập tức quỳ xuống dưới đất, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cơn đau cuồn cuộn rồi đến, cả chân anh trong khoảnh khắc mất đi cảm giác.

“NhanKiến Định, người không nghe lời luôn luôn phải trả giá đó, ngày xưa không ai dạy cho mày đạo lí này, bây giờ tao sẽ dạy cho mày thật tử tết”
Lời vừa dứt, hắn nhấc chân lên không chút do dự đá về phía một chân còn lại.

“Ưm hự… ư!”
Cắn chặt răng chịu đựng, vốn dĩ vùng vẫy còn có thể miễn cưỡng đứng lên được, bây giờ hai chân đã không còn cảm giác nữa rồi, đôi tay chống trên mặt đất, để bản thân mình nhìn vào trông không đến mức quá thê thảm, NhanKiến Định cúi đầu cười nhạt thành tiếng.

“Sao, chủ tịch Nhancảm thấy hai đá này của tao quá nhẹ rồi ư?”
Vào lúc này mà còn có thể cười nổi, Trần Hiền dần cảm thấy thú vị, vòng qua anh rồi đi đến trước mặt, ngồi xổm trước người của NhanKiến Định: “NhanKiến Định, mày nói xem nếu như bộ dạng này của mày bị em gái mày nhìn thấy được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Túm lấy tóc anh để anh ngẩng đầu lên, Trần Hiền cười nhẹ nhàng, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn bộ dạng của một người vô hại.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi