NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Gió quả thực quá mạnh, hét đến khản cả cổ họng, cũng chỉ đủ bản thân nghe rõ, Nhan Nhã Quỳnh thở hổn hển ngồi dựa vào lồng, nuốt nước miếng, bây giờ chỉ sợ là cô hét đứt hơi đám người kia cũng sẽ không để ý đến cô, chỉ có thể yên lặng xem những thay đổi khác.

Cô khoanh hai tay, cuộn mình trong góc, gió thổi có hơi lạnh, hơn nữa trước đó không được nghỉ ngơi tốt, lại sợ hãi và lo lắng cả một đêm, buổi sáng lại bị dọa sợ một lần, bây giờ có chút không gắng gượng nổi.

Giang Anh Tuấn vừa lỡ mất Nhan Nhã Quỳnh bị đưa ra khỏi tâng hầm.

Lúc này, mặt không biểu cảm ngồi đối diện Trần Tuấn Tú – uống trà.

“Chủ tịch Trần dẫn tôi từ xa xôi đến đây, không phải chỉ mời tôi uống trà chứ!”
Cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, Giang Anh Tuấn nhìn chằm chằm nước trà trong vắt, không muốn cùng ông ta nhiều lời, trực tiếp mở lời.

“Tất nhiên không phải.

Gần đây tôi đã dựng một màn kịch, muốn mời Chủ tịch Giang thưởng thức một lát, không biết Chủ tịch Giang thế nào?”

Ngồi vững vàng trên ghế, vẻ mặt Trần Tuấn Tú cứng ngắc, hai tay hơi run lên vì sung Sướng.

“Người đang ở đâu, điều kiện là gì?”
Giang Anh Tuấn không muốn nói nhiều lời dư thừa, hỏi thẳng.

“Đợi sau khi Chủ tịch Giang xem qua, tất nhiên sẽ biết tôi muốn gì.

Xem hay không do cậu quyết định, tôi không gấp!”
Lá trà trong tách trà vẩy vào một tay, Trần Tuấn Tú cũng không quan tâm, rút khăn lau sạch từng chút một, cúi đầu, thậm chí còn nở một nụ cười trên khuôn mặt.

Nhan Nhã Quỳnh “Nếu Chủ tịch Trân đã có nhã ý hẹn, tất nhiên là phải nể mặt”
Giang Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh xám nhìn thẳng Trần Tuấn Tú.

Nơi quái quỷ này thì có kịch hay gì, chẳng qua chỉ muốn giày vò anh một chút.


“Nếu đã như vậy, Chủ tịch Giang, mời!”
Trần Hiền đứng dậy, tiếp lời Trân Tuấn Tú rồi đi đến bên cửa sổ.

Gió biển thổi vù vù dấy lên, Giang Anh Tuấn sải bước đi tới, đơn giản đứng bên cửa sổ, tòa biệt thự này nhìn như được xây dựng ở rìa vách núi, trên thực tế cách vách núi một khoảng khá xa.

Không biết ông ta lại giở trò quỷ gì, Giang Anh Tuấn đi qua, cúi đầu xuống, đối diện với phía dưới cửa sổ là một cái lồng sắt lớn đứng sừng sững ở đẳng kia, một đám vệ sĩ đứng cách đó không xa dường như canh giữ cái lồng này.

Cách hơi xa, không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong lồng có thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhỏ đang cuộn tròn trong góc, anh chăm chú nhìn kỹ một lúc, càng nhìn càng cảm thấy, người đó hình như là Nhan Nhã Quỳnh.

Lần này không thể ngồi yên, Giang Anh Tuấn xoay người đẩy Trần Hiền ra rồi chạy xuống lầu, vừa bước ra ngoài một bước, cánh tay liền bị người khác túm lấy, một đám vệ sĩ xuất hiện trước mặt, cơ thể mỗi tên mạnh mẽ và cường tráng, chặn ở cầu thang.

“Trân Tuấn Tú, ý ông là gì?”
Cục cưng, đến nói nặng bản thân cũng không nỡ nói lại bị người ta đối xử như vậy, Giang Anh Tuấn cảm thấy tim đau như kim đâm, hai mắt đỏ hoe, hất tay Trần Hiền, túm lấy cổ áo Trần Tuấn Tú áp lên cửa sổ.

“Chủ tịch Giang thật sự là người hay quên chuyện, không phải vừa rồi đã nói, mời cậu xem trò hay sao? Đã tìm tới cửa thì gấp gì chứ, từ từ xem trò hay.

Tôi tất nhiên sẽ không làm tổn hại cục cưng của cậu!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi