NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Cậu chủ, ông chủ đang ở trong phòng đọc sách, cậu tự mình lên đó đi!”
Vừa mới bước vào cửa, quản gia đã cung kính đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt trịnh trọng đưa tay ra, hơi khom người mời anh đi lên.
Giang Anh Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, chẳng qua chỉ là một đoạn ghi âm, anh liên không khống chế được tự mình chạy về đây, không thể không thừa nhận, người đứng đầu nhà họ Giang không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí này được.
Phòng đọc sách nằm ở phía đông của ngôi nhà, nơi có ánh sáng tốt nhất, bên trong rất rộng, bày đầy các giá sách cao ngất.

Ông cụ Chánh chống gậy đứng bên cạnh của sổ, bóng lưng hơi còng, một tay vắt về phía sau, không đoán ra đang nghĩ gì.
“Ông tìm đủ mọi cách để khiến cháu quay về, là có chuyện quan trọng sao?”

Kể từ khi bố mẹ anh qua đời trong vụ tai nạn máy bay lúc anh sáu tuổi, phòng đọc sách này chính là nơi anh yêu thích nhất khi còn nhỏ, cả căn phòng bị bao phủ bởi mùi sách, hương vị vốn vô cùng quen thuộc dường như đã khắc sâu vào xương tủy.
“Nhan Nhã Quỳnh không xứng với cháu, Anh Tuấn, sau này cháu sẽ hiểu suy nghĩ của ông nội, trước khi có được quyền lực tuyệt đối, không thể để bản thân mình có điểm yếu, hiểu không?”
Ông cụ Chánh thở dài, xoay người đi tới ngồi xuống trên ghế cạnh của sổ, vỗ bàn, ra hiệu cho Giang Anh Tuấn lại gần, âm thanh mang giọng của người từng trải, nói: “Ông đã giúp cháu thương lượng với vợ chồng nhà họ Trần, đám cưới sẽ tổ chức trong mười ngày nữa, cháu có thể không thích Trần Nhật Linh, những vẫn nên giữ lại mặt mũi cho ông già này chứ.

Ông không hi vọng cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông, chỉ mong cháu có thể đồng ý những chuyện có khả năng làm được”
“Tại sai ông lại muốn đi tìm Nhan Nhã Quỳnh? Năm năm trước ông phá vỡ mọi hy vọng của Nhan Nhã Quỳnh, năm năm sau ông lại chặt đứt hy vọng của cháu.

Ông nội, cháu thật sự gom đủ thất vọng rồi, cháu sẽ nghe lời ông nói, kết hôn với Trân Nhật Linh”
Ngàn lời muốn nói đến cuối cùng tất cả cũng chỉ biến thành một câu gom đủ thất vọng rồi, trái tim cũng từ từ chết đi.

Giang Anh Tuấn nhìn ông cụ đã nuôi anh lớn lên này lần cuối rồi quay người sải bước dài rời khỏi nơi này, lần đầu tiên cảm nhận được vô lực là loại cảm giác gì.
Quay lại phòng của mình, Giang Anh Tuấn im lặng ngồi trên ghế sô pha, năm nay mưa ở thành phố có lẽ đều rơi vào mùa thu, mấy hôm nay mưa không ngớt nên trời ngày mưa thu tối càng sớm.
Vừa mới qua năm giờ chiều, trời đã tối rồi, từng hạt mưa tí tách như khóc than cho điều gì đó, không dừng lại nhưng cũng không mưa to.

Ánh đèn rực rỡ Nhanđiểm trong màn đêm như những những đốm đom đóm mang theo ánh sáng yếu ớt nhưng chạm đến lòng người.
Cả ngày ngồi yên, Giang Anh Tuấn không hề bị ảnh hưởng chút nào, trong lòng chất chứa rất nhiều việc chưa suy nghĩ thấu đáo, phòng không bật điện, dường như điều gì cũng trở nên cực kỳ xa cách trong thế giới mờ tối này.

Ngồi yên tĩnh một đêm, khi trời tờ mờ sáng Giang Anh Tuấn rời khỏi nhà cũ.
Thời gian một ngày một đêm, anh thuyết phục bản thân tạm thời buông bỏ Nhan Nhã Quỳnh, trước khi có được hoàn toàn thực lực thì ở bên cạnh anh ngược lại là nơi nguy hiểm nhất, cô lấy tiên cũng tốt, ít nhất có hơn bảy mươi tỷ ở trong tay thì cuộc sống bên ngoài cũng không đến mức quá khổ.
Thời gian hai năm cũng đủ để anh nắm giữ toàn bộ tập đoàn nhà họ Giang, thời gian bốn năm đều có thể nhịn được, anh không thiếu chút thời gian đó, đợi dọn sạch mối đe dọa bên người thì đó mới là thời điểm anh chào đón cô dâu của mình trở về..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi