NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Hoàn toàn chính xác, có điều ông ta sẽ không tự mình ra tay, dù sao đối với ông ta con cờ Trần Tuấn Tú vẫn còn có tác dụng, nếu như chỉ là một mình Tr ần Tuấn Tú thì để ông nội chống đỡ, có thể chịu được cho đến khi anh trở về, có điều tình hình bây giờ của tôi anh cũng biết…
Lúc quan trọng thế này, chuyện gì cũng không giúp được, lại còn có khả năng làm vướng chân, Giang Anh Tuấn có chút không cam lòng.

“Anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường cho em! Nếu để em biết anh tự mình ra tay thì em sẽ không thèm để ý tới anh nữa!”
Không cần nói Nhan Nhã Quỳnh cũng biết trong lòng Giang Anh Tuấn đang nghĩ gì, cô ngắt lời anh, hai tay chống nạnh, dữ dẫn nói.

“Quỳnhnói nói rất đúng, an tâm tịnh dưỡng đi, chờ tôi về không chừng có thể mang cho hai người tin tốt”
Có thể nhổ được tận gốc Dương Minh Hạo hay không chỉ trông chờ vào lần ra nước ngoài này của anh có thuận buồm xuôi gió không thôi, nhìn Nhan Nhã Quỳnh lộ tính trẻ con, NhanKiến Định thở dài, tiếp tục nói: “Quỳnh, ra ngoài một lát đi, anh có mấy lời muốn nói riêng với Anh Tuấn.”
Khuyên người đi ra xong, NhanKiến Định đẩy xe lăn đi tới đầu giường Giang Anh Tuấn, cúi đầu im lặng một chút rồi mới nói: “Chuyến đi lần này, nếu như tôi không thể trở về, cậu hãy chăm sóc cho Nhã Quỳnh thật tốt, đừng liều mạng với Dương Minh Hạo, đưa bọn họ ra nước ngoài tránh mấy năm, chờ đến khi thế lực mạnh rồi hãy về báo thù, đừng nóng vội, còn nữa, nhất định phải đưa Quỳnhđi nấp kỹ, một khi tôi không trở về, phải lập tức lên đường rời khỏi Anh Tuấn, tôi đã sắp xếp vì thứ ở Mỹ, cậu dẫn nó qua là được.”

Lần này tới chủ yếu cũng chỉ là bàn giao mọi việc, NhanKiến Định nói một chút là xong, thật ra lần này tùy tiện tới, nếu không phải tình hình khẩn cấp, anh cũng không trở nên bị động như vậy.

“Lần này anh ra nước ngoài rốt cuộc muốn làm gì? Anh có nghĩ tới nếu như anh không về thì Nhã Quỳnh sẽ ra sao không? Anh cảm thấy sau khi mất đi Lê Quốc Nam, cô ấy còn có thể chịu được việc anh xảy ra chuyện sao? Nếu như anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không để cho anh đi đâu.

NhanKiến Định, coi như anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Nhã Quỳnh chứ, người bên cạnh cô ấy chẳng còn mấy ai nữa…”
Người bên cạnh liên tiếp mất đi, không riêng gì Nhan Nhã Quỳnh không chịu được, ngay cả Giang Anh Tuấn cũng có chút không chấp nhận được đả kích như vậy.

Lê Quốc Nam còn đỡ hơn một chút, dù sao từ nhỏ anh đã không thuận mắt anh ta, nếu như NhanKiến Định cũng xảy ra chuyện, nói không chừng Nhã Quỳnh cũng sẽ đi theo, chuyện này anh không dám đánh cược, cũng không thể cược, sau này Nhã Quỳnh sẽ oán trách anh.

“Chắc là ông nội cậu chưa nói với cậu, nhưng tôi tin rằng nếu như cậu ở vị trí của tôi bây giờ, cậu cũng sẽ làm giống như tôi vậy, đánh cược một lần, nếu như tôi vè được, Dương Minh Hạo sẽ không còn đáng sợ nữa, nếu như tôi không về được, cậu phải đưa Quỳnhđi trốn”

Thái độ của anh rất kiên quyết, vừa dứt lời, bèn đưa tay vỗ vỗ vai Giang Anh Tuấn rồi quay người rời đi: ‘Máy bay sắp cất cánh rồi, tạm thời giao Quỳnhcho cậu, chăm sóc em gái tôi cho tốt.”
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh làm loại việc không chắc chắn thế này, trong lòng NhanKiến Định bây giờ rối rắm vô cùng, không biết là cảm giác gì.

Giang Anh Tuấn trơ mắt nhìn người chạy khỏi tâm mắt mình, chỉ hận không thể nhảy xuống khỏi giường bắt người trở lại.

“Anh trai em nói gì với anh vậy?
Sao lúc đi ra ngoài sắc mặt anh ấy có vẻ không tốt lắm.

Nói chuyện lâu thế, hai người cãi nhau đấy à! Anh Tuấn, có phải có chuyện gì không tiện cho em biết không? Hai người rốt cuộc nói cái gì, anh nói đi chứ!”
Hỏi mấy câu, kết quả anh lại im lặng không trả lời, Nhan Nhã Quỳnh bực bội lay anh hai cái.

Hai mắt trợn trừng, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi